Giờ là đến lúc về mà tôi chẳng muốn về chút nào, nói đúng hơn là không muốn gặp Tuấn để so điểm đâu, huhu.
- Về chứ còn ngồi đần ra đó làm gì mày. Minh vừa nói vừa cốc đầu tôi một cái.
Tôi định thần lại vứt bỏ suy nghĩ vừa rồi, không sao Vân Anh tôi có chơi có chịu.
- Về thì về.
Vừa ra tới của lớp thì đã thấy thằng Tuấn đứng đợi sẵn, nhìn thấy tôi cái là nó nở một nụ cười nham hiểm. Tôi thấy hơi có điềm rồi đó:)
- Mau về nào còn so điểm nữa Vân Anh nhỉ?
- Ừm, về thôi. Sao nó nói chứ như nó biết chắc tôi thua vậy ta?
Trên đường về, Tuấn cứ nhắc đến chuyện dạo này nay bị đau vai với nhức đầu. Bạn bè với nhau bao lâu giờ tôi mới thấy Tuấn nó cứ nguy hiểm kiểu gì.
...
Về tới nơi tôi không vào thẳng nhà mà qua nhà Tuấn để so điểm còn Minh nó chẳng có hứng thú lắm nên vào nhà trước.
Vẫn như mọi khi căn phòng gọn gàng, cái mùi bạc hà dễ chịu quen thuộc. Tôi vẫn còn thoải mái lắm đến Tuấn nó bỏ cặp xuống ngồi vào bàn rồi chống cắm nhìn tôi cười nhẹ.
- Lấy bảng điểm ra nào Vân Anh.
- Ngó mày biết điểm tao rồi. Tôi vừa càu nhàu vừa lấy từ cặp ra bảng điểm rồi ngồi xuống giường.
Chung quy lại sau khi so thì tôi thua nó 1 môn, nói gì thì nói thằng Tuấn điểm cao lắm luôn mà có vài môn thấp lạ thường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ban-hay-tinh-yeu/2909728/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.