Lục Tiến ôm ấp cô mãi, anh cứ cho là lỗi của mình, thế là rối rít ôm cứng cô dỗ dành, tay không ngừng xoa xoa, miệng liên tục nói xin lỗi.
Được một lúc, Doãn Linh bị dáng vẻ rối bời của anh làm cho tỉnh táo, kéo cô trở về thực tại, cái ôm của anh gắt gao siết chặt, giống như anh sợ cô sẽ hoá thành bong bóng mà tan đi vậy a, ôm chặt đến nổi cô cảm thấy xương cốt đều muốn vỡ.
Cô vỗ vỗ vào lưng anh.
"Anh ôm em chặt quá..."
Doãn Linh còn kèm theo mấy tiếng ho khụ khụ.
"Em không thở được... Khụ khụ..."
Lục Tiến mới vội thả nhẹ cái ôm, anh buông coi ra, hai tay ôm lấy gương mặt đẫm nước mắt của cô lau lau chùi chùi, rối rít hỏi.
"Em làm sao vậy? Bị đau ở đâu phải không? Hay là anh đưa em đi viện kiểm tra."
Doãn Linh lập tức lắc lắc đầu.
"Không có... Uy a... Em chỉ là mơ thấy ác mộng thôi mà."
Anh nghĩ cái gì mà đem cô đến bệnh viện kiểm tra chứ, bác sĩ sẽ nói gì chứ, chẳng lẽ bảo rằng cô và anh đêm qua làm chuyện con heo quá mức nên toàn thân đau nhức sao?
Khi ấy cô sẽ tự đào một cái lỗ chôn mình.
Doãn Linh nhìn anh lắng lo nhiều quá, cô cười cười, trấn an anh.
"Em không sao hết, vừa rồi chỉ là mơ thấy ác mộng nên như thế thôi."
Lục Tiến liền thở phào, in lên trán cô một nụ hôn sâu.
"Vậy thì ổn rồi, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-anh-nhu-nang-am/2836915/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.