Mỗi ngày gần nhau tình cảm sẽ càng lớn. Đối với Dạ Cảnh Tinh, những hạnh phúc đang có đều là tạm bợ, là vay mượn nhất thời. Bởi vì, hắn không phải Dạ Cảnh Văn, không phải người Hứa Tuệ Trân một lòng một dạ yêu thương.
Nằm bên nhau, chung trên một chiếc giường, dùng chung tấm chăn, nhưng hắn lại cảm thấy như nghìn trùng xa cách.
Nghĩ kỹ mới thấy, Hứa Tuệ Trân cũng thật bản lĩnh. Chỉ những điều đơn giản đã khiến hắn gục ngã, giờ nằm đây với bao nỗi niềm khó xử. Phải đấu tranh tư tưởng giữa bảo vệ người mình yêu và từ bỏ vì đại cuộc...
"Chồng à, anh ngủ chưa?" Hứa Tuệ Trân cũng thao thức chưa ngủ, nên nhẹ giọng lên tiếng thăm dò.
Nhưng hắn đang bận suy nghĩ đăm chiêu, nhất thời không để ý tới câu hỏi, nên khiến cô tò mò mà phải vươn mặt lên, tự nhìn xem hắn đã ngủ hay chưa.
Kết quả lại bắt gặp nét mặt trầm tư như có tâm sự.
"Chồng! Anh sao vậy, có chuyện gì buồn hả?" Hứa Tuệ Trân khẩn trương thăm hỏi.
Mấy tháng qua, mối quan hệ giữa cả hai đã phát triển tốt hơn rất nhiều. Hắn cũng vì một chữ tình mà thay đổi. Thế nên ngay lúc này, Dạ Cảnh Tinh đã quen với những câu hỏi, thái độ quan tâm từ cô mang tới.
Hơi cười, hắn vuốt tóc cô, rồi mới nói:
"Sao em không ngủ đi?"
"Em thấy anh buồn." Hứa Tuệ Trân hơi cau mày.
"Buồn gì chứ, em lại đọc tiểu thuyết quá 180 phút nên bị ảnh hưởng tâm lý nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-anh-duyen-em/3391824/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.