87. Mẹ tôi gọi điện thoại đến, cắt ngang màn bạo lực gia đình đang độ sơ khai. “Alo, mẹ ạ.” “Con trai, kiểm tra xong chưa?” “Dạ rồi, sao vậy mẹ? Có chuyện gì à?” “Tiểu Trác có ở cạnh con không, tối nay dẫn thằng bé về nhà mình ăn một bữa đi. Dù sao hôm nay cũng là thứ bảy, hai đứa về chung đi, ở lại một đêm, mai hẵng về trường.” “Á?” “Á cái gì mà á, quyết vậy đi, không nói với con nữa, mẹ đi nấu cơm.” “Mẹ, mẹ….” Mẹ tôi rất dứt khoát cúp máy cái rụp. Tôi mở loa ngoài, nên là Trác Minh Đốc nghe rất rõ ràng. Ánh mắt cậu chàng dại ra. “Mẹ em nói nghe rồi chứ? Buổi tối về nhà em ăn cơm nha?” Tôi chọt eo cậu. Đôi mắt Trác Minh Đốc đực ra. “À này, không, ui ui, không phải, nhưng bất ngờ quá.” Tay chân Trác Minh Đốc luống cuống, ngón tay siết lấy nhau, cậu giữ chặt tôi: “Chú và dì thích gì vậy, không được, anh đến nhà em thế không ổn đâu, á, có bị ghét không vậy, cú giá đi, anh sợ lắm…” Tôi phì cười: “Ăn bữa cơm thôi mà, đến mức này sao?” Trác Minh Đốc như muốn dại ra: “Không chỉ đơn thuần là bữa ăn đâu, đệt, tự dưng đi gặp ba mẹ như vậy, trời đất ơi, anh chưa chuẩn bị gì cả á á á….” “Không sao không sao mà, ba mẹ em không dữ dằn đâu, hơn nữa mẹ em thích người đẹp lắm, anh đẹp mã như này mẹ em thích chết luôn á.” Tôi an ủi cậu. “Thật sao?” Mắt cún Trác Minh Đốc ầng ậng. “Em lừa anh làm gì.” Tôi nhìn đồng hồ, “Còn sớm, chúng ta đi chơi trước rồi tí về nha?” Trác Minh Đốc lấy điện thoại ra gõ gõ: “Em đi mua quà với anh đi.” Tôi dò đầu lại gần, Trác Minh Đốc đang lên Baidu search ‘Gặp phụ huynh thì nên mua quà gì là ổn’. “Ui chao, không cần quà cáp đâu, anh thấy mấy đứa Quách Thánh qua nhà em ăn chực uống chực không, có mang quà đâu.” “Giống nhau được sao,” Trác Minh Đốc bày vẻ ‘em không hiểu’, “Đừng quậy nữa, mau nhìn phụ anh xem chú với dì thích gì đi, mua cái gì thì được nhỉ, ai ôi, hôm nay anh bận đồ như nào, có thấy kỳ lạ gì không đó….” “Không đâu không đâu, rất đoan trang rất khí chất, rất giống một học sinh ngoan.” Tôi dán miếng dán tuyến thể lên, chặn lại pheromone đang tràn ra, có thể nhận ra Trác Minh Đốc rất sốt ruột. “Không vội, còn sớm mà, nếu anh muốn thì chúng ta còn dư rất nhiều thời gian cho anh chọn đó, mình mà về sớm quá ba mẹ lại ghét bỏ chúng ta vì quấy rầy thế giới hai người họ đó.” 88. Tôi bác bỏ việc đến cửa hàng, Trác Minh Đốc dù không cam lòng nhưng vẫn đi vào siêu thị với tôi. Tôi đẩy xe: “Muốn mua thì chọn đồ thực dụng tí là được, đừng mua mấy món đồ hoa hòe lòe loẹt đẹp chết khiếp mà không xài được.” Trác Minh Đốc đi cạnh tôi, ánh mắt không rời điện thoại: “Gặp ba mẹ, trái cây là không thể thiếu. Tiểu Vu, chú dì thích trái cây nào thế, hay mua mỗi thứ một ít?” “Mua nhiều vậy lắm gì, họ ăn cũng không hết, ba mẹ em không kén gì cả, bây giờ không phài thu đông à, mua lê đi, nhuận phổi.” Thế là bọn tôi đến quầy bán lê, tôi nhìn Trác Minh Đốc tinh tế chọn lựa, cậu nhíu mày trầm ngâm, còn ngăn cánh tay muốn lấy lê cho vào bịch của tôi nữa, cứ đòi tự tay lựa chọn, thậm chí tôi còn đang nghi ngờ có khi nào cậu muốn chọn mấy trái y nhau dù lớn dù nhỏ hay không nưa. “Không kỹ vậy đâu cục cưng, lấy đại là được, chúng ta đứng lựa hai mươi phút rồi đó.” Tôi nhịn không được phải lên tiếng. Lúc này Trác Minh Đốc mới lưu luyến theo tôi rời đi. “Giá đặc biệt, giá đặc biêt. Mít nga tươi đây.” Trác Minh Đốc đi trước. đã đẩy xe đến quầy bán mít rồi, tôi thấy mít tươi mà giá cả cũng phải chăng, nên thuận tay bỏ một hộp vào xe. “Ấy, anh đến đây xem từ từ đi, em mua thêm một bánh ngọt nữa.” Tôi giao xe đẩy cho Trác Minh Đốc, chuẩn bị mua ít bánh hoa quế hạt dẻ. “Được, vậy anh cũng đi dạo tí.” Chờ tôi vui vẻ mang bánh về, thì xe đẩy đã chất đống đầy. “Anh mua gì mà mua lắm vậy” Tôi lục xe. Xốc lên liền thấy nào là bột yến mạch dinh dưỡng, sữa bột bổ sung canxi, bột vừng và các loại sản phẩm bổ sung sức khỏe khác, tôi không nhịn nổi nữa lấy ra hai hộp Nanjiren(*). (*) Thương hiệu đồ lót nam của Trung. “Nếu không muốn bị ghét thì bỏ hai hộp này lại ngay cho em.” Tôi lớn đến từng này cũng không thể tưởng tượng được, rốt cuộc Trác Minh Đốc đã ôm cái suy nghĩ gì mà bỏ hai hộp đồ lát giữ ấm hồng hồng phấn phấn này vào vậy. Lố quá lố. Tôi nhìn slogan in trên hộp. ‘Một chạm bốc lửa, giữ nhiệt giữ ấm’. Tôi lại liên tưởng đến phản ứng của ba mẹ sau khi nhận hộp đồ lót giữ ấm từ tay Trác Minh Đốc. Đù. Bốc lửa này blogger không so được đâu?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]