Phòng ngủ của Bùi Ôn Hạ.
Diệp Lạc Dương quỳ gối, ngoan ngoãn ngồi trên sàn nhà, nhận lỗi, như cún bị chủ vứt. Kỳ Ân cũng bị bắt ngồi quỳ xuống sàn, mặc dù cậu ta chưa làm gì cả, rất rất buồn bực. Miếng ăn dâng đến bên miệng rồi còn bị thằng ngố hẫng tay trên, ai cay hơn cậu ta?
Bùi Ôn Hạ ngồi trên đệm mềm, từ trên cao nhìn xuống. Tay cậu gần như mất cảm giác, đau muốn rút gân, thế mà Diệp Lạc Dương vẫn còn muốn.
“Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?” Có hôn thê rồi còn muốn chạm vào cậu, cậu không phải loại dễ dãi đâu. Tuy có thích hắn, nhưng cậu cũng không muốn trở thành người thứ 3.
Kỳ Ân bĩu môi: “Có, chân em tê, có thể đứng lên được không anh?”
“…”.
Bùi Ôn Hạ vẫy tay: “Đứng lên, đi thẳng, rẽ trái, đóng cửa lại giùm.”
Kỳ Ân: “…” Cậu ta cũng không dám chọc Bùi Ôn Hạ lúc này, thành thật bước ra cửa. Nhưng lúc nổi giận trông anh Bùi xinh thật đấy.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Diệp Lạc Dương chịu không nổi không khí an tĩnh cùng vẻ mặt lạnh lùng của cậu, ra tiếng đánh gãy trầm mặc: “Tôi, tôi,…”
Nghe hắn cứ tôi tôi mãi, cậu liền đạp cho một cước: “Có gì mau nói!”
Nhìn bàn chân trắng, ngón chân nho nhỏ phấn hồng cuộn tròn giẫm vào đùi mình, chọc tới nổi Diệp Lạc Dương không tự chủ được, đưa tay bắt lấy.
Bùi Ôn Hạ: “??”
Liếc mắt nhìn xuống, tá hỏa, rụt chân lại: “Cậu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tin-don-tinh-ai-that-thiet-cung-khong-sai/3488889/chuong-105.html