Diệp Lạc Dương quỳ gối, ngoan ngoãn ngồi trên sàn nhà, nhận lỗi, như cún bị chủ vứt. Kỳ Ân cũng bị bắt ngồi quỳ xuống sàn, mặc dù cậu ta chưa làm gì cả, rất rất buồn bực. Miếng ăn dâng đến bên miệng rồi còn bị thằng ngố hẫng tay trên, ai cay hơn cậu ta?
Bùi Ôn Hạ ngồi trên đệm mềm, từ trên cao nhìn xuống. Tay cậu gần như mất cảm giác, đau muốn rút gân, thế mà Diệp Lạc Dương vẫn còn muốn.
“Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?” Có hôn thê rồi còn muốn chạm vào cậu, cậu không phải loại dễ dãi đâu. Tuy có thích hắn, nhưng cậu cũng không muốn trở thành người thứ 3.
Kỳ Ân bĩu môi: “Có, chân em tê, có thể đứng lên được không anh?”
“…”.
Bùi Ôn Hạ vẫy tay: “Đứng lên, đi thẳng, rẽ trái, đóng cửa lại giùm.”
Kỳ Ân: “…” Cậu ta cũng không dám chọc Bùi Ôn Hạ lúc này, thành thật bước ra cửa. Nhưng lúc nổi giận trông anh Bùi xinh thật đấy.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Diệp Lạc Dương chịu không nổi không khí an tĩnh cùng vẻ mặt lạnh lùng của cậu, ra tiếng đánh gãy trầm mặc: “Tôi, tôi,…”
Nghe hắn cứ tôi tôi mãi, cậu liền đạp cho một cước: “Có gì mau nói!”
Nhìn bàn chân trắng, ngón chân nho nhỏ phấn hồng cuộn tròn giẫm vào đùi mình, chọc tới nổi Diệp Lạc Dương không tự chủ được, đưa tay bắt lấy.
Bùi Ôn Hạ: “??”
Liếc mắt nhìn xuống, tá hỏa, rụt chân lại: “Cậu là thú đấy à? Lại động dục?” Từ lúc hai người bọn họ đấu kiếm với nhau, Diệp Lạc Dương lại trưng ra vẻ mặt khao khát đó với cậu, muốn xem không có gì cũng khó.
“…” Sinh lý tuổi 18, ai khống chế được?
Hắn bị cậu mắng, khốn đốn sửa lại dáng ngồi, nghiêm túc nói: “Tôi có chuyện này nhờ cậu giúp một tay.”
Bùi Ôn Hạ nghe tới ba chữ “giúp một tay” đã cảm thấy da đầu tê dại, dứt khoát trả lời: “Không giúp, cậu tự xử đi.”
Diệp Lạc Dương lắc đầu xua tay, thành thật với nội tâm, nói hết với cậu: “Bùi Ôn Hạ, tôi không muốn kết hôn với Trương Tuyết nữa. Tôi, tôi muốn thân thiết với cậu mãi! Đúng rồi đó, tôi thừa nhận tôi thích cậu, có tình cảm với cậu. Mặc dù cậu hơi ngố, đôi lúc hơi khó đoán lại còn não ngắn, nhưng lúc ăn bánh trông rất đáng yêu, dáng vẻ lúc tập nhảy hết mình của cậu cũng làm tôi rung động…” Lược bớt một trăm từ.
Hắn thừa nhận, hắn không phải gay nhưng lại thích Bùi Ôn Hạ, cũng không muốn nhìn cậu thân mật khắn khít với người khác. Mộ Lăng Thần ba người, hắn không tính là người khác, vì bọn họ đã thân nhau như anh em từ trước đó.
Khoảng thời gian cậu tránh mặt, đủ làm hắn thấy bất an, nhận ra nhiều điều.
Bùi Ôn Hạ nghe tới ngây người.
Diệp Lạc Dương càng nói càng ngại: “Sau này chúng ta có thể ra nước ngoài đăng ký kết hôn, nếu cậu muốn nhận nuôi con thì chúng ta có thể đến trại mồ côi hoặc là đi nhân tạo một đứa. Sức khỏe của cậu không tốt thì ở nhà nuôi con, làm thiếu phu nhân nhà họ Diệp-”
“Đợi chút, ngừng ngừng!” Cậu vội vàng cắt ngang kế hoạch tương lai của người nào đó. Càng nghe càng thái quá, cái gì mà Diệp thiếu phu nhân, nghe mà thẹn.
Hắn ngậm miệng, thấp thỏm nhìn cậu.
Bùi Ôn Hạ bật cười, hạ giọng nói: “Tôi hiểu, bởi vì tôi cũng có giác giống với cậu. Nhưng có lẽ sẽ khiến cậu phải thất vọng rồi, vì tôi, thích rất nhiều người-”
“A!”
Bộp.
Diệp Lạc Dương đè cậu xuống đệm, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp trong tay, thâm tình nhìn: “Tôi biết, và tôi cũng biết cậu đang cảm thấy khổ sở vì thích bọn tôi rất nhiều.”
“Diệp Lạc Dương…” Nhìn hắn bình thường ngờ nghệch chậm tiêu, không ngờ lại để ý đến cậu nhiều như vậy.
Đời này của cậu, cũng chỉ cần bọn họ thôi.
Đang giữa lúc cảm động không lời, Diệp Lạc Dương lại nảy ra ý tưởng độc lạ.
________
Hiện tại.
Bùi Ôn Hạ trái một Diệp Lạc Dương, phải một Kỳ Ân, ba người song song bước đi vào, làm toàn trường người xem đứng hình.
Hai nam một nữ, hình ảnh này có chút chói mắt những nữ minh tinh có mặt tại hiện trường. Diệp Lạc Dương đã có hôn thê bị các cô tiếc nuối bỏ qua, bọn họ liền nhìn chằm chằm vào Đường thiếu gia và Kỳ thiếu gia. Chỉ cần cùng các anh có một đêm tình, tốt nhất là lọt vào mắt xanh, thì gà cũng có thể biến thành phượng hoàng. Ai cũng ghen tị hận không thể đẩy cậu ra, nhảy vào giữa.
Bùi Ôn Hạ mặc nữ trang là do stylist riêng của SHEEN cung cấp, váy dài chạm đến gót chân, là kiểu dáng mới nhất hiện nay, chất vải mềm như nhung ôm sát vòng eo nhỏ. Chân mang giày cao gót bảy phân, tóc giả cũng mượt mà ôm lấy khuôn mặt, lớp trang điểm cũng mang đậm phong cách quyến rũ, lôi cuốn.
Đám người Mộ Lăng Thần ngay lập tức nhận ra cô gái xinh đẹp này là Bùi Ôn Hạ, không phòng bị bị cậu cho một ánh mắt, điêu đứng cả người.
Cậu muốn qua bên kia chào hỏi các anh, lền ra hiệu cho Kỳ Ân đỡ mình đi qua. Cậu không quen mang giày cao gót, tỏ ra không thuần thục thì sẽ bị lòi là đóng giả nữ ngay.
Đường Hiểu Vi hai bước làm ba bước đưa tay lên đón cậu, mặt đỏ rần: “Ôn Hạ!”
Diệp Lạc Dương đắc ý, đi đến hội hợp với các thành viên: “Cho nên em đề nghị Bùi Ôn Hạ nữ trang đi dự tiệc, sẵn tiện hủy hôn với Trương Tuyết luôn.”
Hắn cảm thấy mình rất thông minh: “Ý tưởng tuyệt vời đúng không ạ?”
“…” Tuyệt chỗ nào? Chỉ làm tăng thêm thù hận của các vị tỷ tỷ đối với cậu thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]