Chương trước
Chương sau
Kỳ Ân phải quỳ xuống ôm đùi khóc lóc cầu xin, còn hứa rằng cậu ta sẽ chăm chỉ luyện tập, Bùi Ôn Hạ mới mềm lòng đồng ý. Cậu cũng không phản cảm với nữ trang, lúc trước khi nhặt Bùi Họa về, cậu cũng cho anh ta mặc nữ trang một thời gian dài.

Cậu ta cười toe toét: “Thật ra em đang thiếu một bạn nữ đi tiệc, anh Bùi vừa lúc hợp với vai này nha!”

Cậu thẳng thừng từ chối: “…Anh mày là đàn ông.”

“Hừ, người muốn làm bạn đồng hành của em có thể xếp từ đây tới Hà Nội đấy, anh còn không thèm thấy vinh hạnh…” Kỳ Ân dẩu môi, buồn bực nói.

“…” Hơi bị tự luyến rồi đấy.

Bùi Ôn Hạ cầm lên cái đầm dài ôm sát cơ thể, mặt không khỏi đỏ lên. Kỳ Ân nhìn thì đáng yêu nhưng gu của cậu ta lại là loại hình quyến rũ, nhìn không ra đấy.

Kỳ Ân trông mong nhìn cậu: “Anh mặc được không? Có cần em giúp?”

“…Không.” Cậu không ngại thay quần áo trước mặt con trai, nhưng bị cậu ta nhìn đã muốn nổi da gà.

Bùi Ôn Hạ cầm theo cái đầm vào nhà vệ sinh.

Kỳ Ân chậc lưỡi nhìn theo, cười như mèo trộm được cá. Lát nữa Bùi Ôn Hạ cũng phải nhờ cậu ta kéo khóa kéo lên thôi.



Đầu này, hôm nay Diệp Lạc Dương không có tiết. Hắn trái lo phải nghĩ, quyết định đi tìm Bùi Ôn Hạ nhận lỗi. Có dục vọng với anh em tốt, sao còn có thể làm anh em tốt được nữa, hắn sẽ đi bày tỏ!

Vừa định gõ cửa phòng của cậu, trước mắt hắn lóe lên, nhìn thấy bóng trắng thập thò ở trước cửa nhà vệ sinh, hơi tò mò ngừng bước.

Vì chiếu cố Bùi Ôn Hạ, bọn họ nhường cho cậu phòng có cửa sổ, có ban công, còn cạnh nhà vệ sinh để thuận tiện cho cậu đi vệ sinh vào ban đêm.

Dù có trở thành tình địch với các anh lớn, nhưng lòng hắn đã quyết. Có khi, Bùi Ôn Hạ thích hắn nhất thì sao?

“Diệp Lạc Dương?”

Đang nhớ người, người lại gọi tên.

Diệp Lạc Dương ngẩng đầu, kinh ngạc há mồm, trố mắt nhìn Bùi Ôn Hạ trước mặt.

“…?”

Có gì đó lạ lắm.

Cậu đang khó xử vì khóa kéo phía sau lưng cậu với không tới, chỉ kéo lên một nửa. Định bụng đi tìm Kỳ Ân, nhưng bước ra nửa bước thì phát hiện Diệp Lạc Dương đang đi tới. Cậu đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng gọi hắn đến giúp.

“Kéo lên giùm tui.”

Bùi Ôn Hạ đưa lưng về phía hắn, nghiêng đầu.

Ực.

Diệp Lạc Dương nhìn tấm lưng trắng nõn trước mặt, nuốt nước miếng. Được các anh chăm sóc nên cậu mập lên một chút thịt, không còn gầy trơ xương như hồi đầu, làn da cũng trắng hơn, đều là nhờ số sữa tắm và mỹ phẩm Bùi Họa gửi vào cho cậu dùng.

Bên dưới phần xương bả vai là vòng eo nho nhỏ, phần váy áo màu đen ôm sát làn da, phần thân dưới tròn trịa tiếc nuối bị bao phủ bởi tà váy diễm lệ.

Bùi Ôn Hạ không nhận thấy được dáng vẻ hiện tại của mình mị hoặc như thế nào, còn thúc giục hắn nhanh lên lại đây.

Đối với hắn, không khác gì mời gọi.

“…”

Soạt!

Diệp Lạc Dương đưa tay ôm lấy Bùi Ôn Hạ Từ đằng sau, thanh âm nghẹn ngào: “…Bùi Ôn Hạ, giúp tôi một tay nào…”

“Gì?”

Cậu đang ngơ ngác không rõ thì hắn đã đẩy cậu vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.

Sau đó, Bùi Ôn Hạ mới hiểu, “giúp một tay” là giúp thế nào. Truyện Cung Đấu

_______

Đến tối.

Trương gia tổ chức tiệc sinh nhật 20 tuổi cho trưởng nữ nhà mình, làm rất rầm rộ, mời nhiều người đến tham dự. Người nhận thiệp mời, giới kinh doanh có, giới giải trí cũng có, đây là một buổi tụ tập, nói đúng hơn là hợp tác xã giao.

Mộ Lăng Thần và Tần Sở Hàn cũng nhận được thiệp mời, chắc là vì Trương gia biết quan hệ của Diệp Lạc Dương và bọn anh, cho nên tất cả thành viên của SHEEN đều được mời dự.

Sảnh tiệc hoành tráng, yến yến oanh oanh qua lại nhộn nhịp, các nữ minh tinh có mặt thì tất nhiên cũng sẽ có thị phi, Roselia thị phi nhất cũng được mời đến hát góp vui. Kim chủ của Lê Vân, chính là em trai cùng cha khác mẹ của Trương Tuyết, cho nên cô ta mới hống hách như vậy.

Mộ Lăng Thần và Tần Sở Hàn không định tham gia, nhưng vì biết Diệp Lạc Dương sẽ đến nên cũng đi. Tiếc là Bùi Ôn Hạ đột ngột có việc gấp không thể đến cùng.

Mộ Lăng Thần đưa mắt nhìn sang Tần Sở Hàn, nhẹ nhàng cười, trêu ghẹo hắn: “Nhìn kìa, đối tượng mập mờ cũ của em cũng đến.” Chỉ có anh là thuần khiết thôi, giữ thân trong sạch cho một mình bé Hạ.

Tần Sở Hàn: “…” Anh không cần nói gì hết là em cảm ơn rồi.

Đối tượng mập mờ cũ chính là, cô minh tinh mà hắn cố tình gần gũi tạo cảm giác ái muội, dùng để đá Bùi Ôn Hạ. Mặt của cô ta ra sao hắn còn không nhớ.

Đường Hiểu Vi đi lấy đồ uống đã trở lại, gia nhập hội: “Lạc Dương khi nào mới đến? Mọi người không đi cùng nhau sao?”

Mộ Lăng Thần nhún vai: “Nhân vật chính thì phải hoành tráng xuất hiện sau cùng mới đúng.”

“Nói tiếng Việt giùm mình.” Đường Hiểu Vi trợn mắt.

Mộ Lăng Thần: “…Mình thấy cậu bị Ôn Hạ đồng hóa rồi. Lạc Dương nói là trang điểm chưa xong nên làm bọn mình đi trước đi.” Cách nói chuyện hệt như Bùi Ôn Hạ.

Đường Hiểu Vi rất vui vẻ: “Ghen tị à? Bọn mình có tướng phu phu đúng không.”

“…”

Tần Sở Hàn đột ngột lên tiếng: “Anh Lạc Dương đến rồi kìa ạ.”

Mọi người nghe vậy, quay đầu nhìn về phía cửa, thấy Diệp Lạc Dương khoác tay với một cô gái xinh đẹp, kinh ngạc trừng lớn mắt.

Chưa đính hôn mà Diệp Lạc Dương tặng cho nhà gái Trương gia món quà bất ngờ quá!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.