Bùi Ôn Hạ lục lại nhật ký của nguyên chủ, trong đống chữ xiêu xiêu vẹo vẹo đó, với mong muốn tìm ra chủ nợ: "..." Không được rồi, chữ còn xấu hơn của bác sĩ.
Không tìm được giấy nợ nhưng cậu tìm được sổ khám bệnh của mẹ mình, bà ấy hiện đang nhập viện điều trị, bệnh viện đó cũng ở gần đây.
Đã biết đến thì nên đi gặp một mặt.
Sáng sớm.
Hôm nay không có buổi tập sáng, Bùi Ôn Hạ tranh thủ dậy thật sớm, đến bệnh viện một chuyến. Vì kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ mà nguyên chủ bị lừa đi vay nặng lãi, cậu ta chắc hẳn thương mẹ mình rất nhiều.
Cậu không có mẹ, nên không cảm thụ được.
Cạch.
"Bùi Ôn Hạ? Sáng sớm mà đi đâu thế?"
Diệp Lạc Dương ngáp ngắn ngáp dài vươn vai, nhìn thấy cậu đang mang giày, khó hiểu. Những ngày được nghỉ tập sáng, Bùi Ôn Hạ không ngủ tới trưa là không chịu dậy.
Bùi Ôn Hạ mang khẩu trang, mở ra cửa: "Đi bệnh viện." Cái ổ gà màu đỏ.
Diệp Lạc Dương gật gù, bước chân vào nhà vệ sinh, nặn ra một ít kem đánh răng. Ra là đi bệnh viện, chắc là cậu ta đi tái khám hoặc là bị bệnh-
"Ê đợi chút đã, Bùi Ôn Hạ!"
_____
Bệnh viện.
Diệp Lạc Dương ôm theo một bó hoa, thở phào: "Ra là đi thăm bệnh, làm tôi giật cả mình." Còn tưởng cậu bị bệnh gì.
Bùi Ôn Hạ nhìn số phòng: "Cậu đâu cần phải đi theo đâu."
Diệp Lạc Dương khó chịu với thái độ của cậu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tin-don-tinh-ai-that-thiet-cung-khong-sai/3431216/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.