Hai người gần nhau đến mức Hứa Vị có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông tơ nhỏ trên da của Trần Viễn Văn
Chóp tai đau nhức, là Trần Viễn Văn dùng răng cắn dái tai cậu, hai tay cậu buông thõng xuống hai bên, vô tình nắm chặt, để lộ gân xanh nổi trên mu bàn tay.
Cậu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó giơ tay ôm lấy eo Trần Viễn Văn đẩy hắn ra xa.
Đôi mắt cậu hơi đỏ, cúi đầu không nhìn thẳng vào Trần Viễn Văn, lời nói vẫn cứng ngắc: "Tôi không cần suy nghĩ lại, anh cũng từ bỏ việc này đi."
Nói xong, cậu đứng dậy khỏi chỗ ngồi và quay người rời đi.
Trần Viễn Văn từ phía sau kéo cánh tay cậu, dỗ dành tiểu tình nhân: "Đừng đi."
Cậu đột nhiên quay người lại, bất ngờ dùng tay trái nắm lấy cánh tay của Trần Viễn Văn đẩy hắn vào ghế, dựa người lại gần.
Giọng nói của cậu lạnh lùng, mang theo sự tức giận khó tả: "Tôi vừa nói rồi, đừng chạm vào tôi cho đến khi anh giải quyết xong mối quan hệ với đám tình nhân nhỏ của mình."
"Được rồi, được rồi." Trần Viễn Văn thản nhiên mỉm cười, quay người, cầm điện thoại di động trên bàn lên và xóa tất cả WeChat và số điện thoại di động của Diệp Vi trước mặt cậu.
Sau khi xóa xong, Trần Viễn Văn lắc lắc điện thoại với cậu: "Được chưa?"
"Không còn nữa? Chỉ có vậy thôi à?" Hắn lạnh lùng nhìn Trần Viễn Văn
"Chỉ có vậy." Trần Viễn Văn đưa tay nhéo cằm cậu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tin-don-map-mo/3334116/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.