Dung Nhược gắt gao quan sát gương mặt anh tuấn trước mắt, lặng yên chờ đợi đáp án.
Cần nói sao? Nên nói như thế nào?………. Vân Trạm bắt buộc chính mình nhắm mắt lại, không nhìn tới ánh mắt đang tản ra mong chờ cùng vội vàng kia.
“Làm sao vậy?” Thời gian trầm mặc khá lâu, khiến Dung Nhược nhẹ nhàng nhíu mày,”Lần trước anh đã nói là sẽ kể cho tôi nghe”.
“Nếu em đã không muốn nhớ lại, lúc này cần gì phải cố chấp?” Vân Trạm khôngnhìn cô, chỉ thản nhiên mở miệng. Cô cố ý quên đi đoạn thời gian đó, làvì nó đã gây tổn thương cho cô quá lớn, vậy thì nay, cần gì phải bắt anh vạch trần chuyện cũ, đả thương cô một lần nữa.
“…… Thế nhưngkhuyết thiếu một đoạn ký ức, loại cảm giác không hề hoàn chỉnh này, anhcó thể hiểu được không?” Một tia cô đơn tràn ra trên mặt Dung Nhượckhiến Vân Trạm đau lòng.
Dung Nhược hơi nghiêng đầu, ánh mắt cóchút hoang mang. Nói ra những câu này, cô cũng không hề làm bộ. Khi còn ở nước ngoài, phần lớn trí nhớ bị đánh mất, có một đoạn thời gian dài, cô thậm chí ngay cả bản thân tên gì cũng không thể nhớ nổi. Loại cảm giáccô đơn cùng hoang mang khiến con người ta sợ hãi, thậm chí tuyệt vọngnày, cả đời cô cũng sẽ không quên được. Đây cũng chính là lý do vì saokhi cô khôi phục trí nhớ, ý nghĩ đầu tiên hiện lên đó là, đáp lễ VânTrạm về những việc anh đã gây ra cho cô.
“Tôi không biết lúctrước vì sao bản thân lại muốn quên đoạn ký
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-ve-dau-yeu/2328201/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.