Khoảng Ba mươi phút sau, Thiên Trang và Thế Khôi đã ngồi trong một quán cà phê lớn ở quận hai. Cô gọi đại cho mình một ly cà phê rồi ngồi bần thần trên ghế, mê man nhìn những áng mây trắng. Thế Khôi lặng lẽ khuấy đều cốc cà phê của mình, ánh mắt anh hừng hực lửa giận, nhìn chằm chằm cô, dường như anh đang cố gắng đọc suy nghĩ của cô.
- Mấy tuần rồi em thường xuyên đến thăm Thiên Ân.
Cô không nói gì, chỉ gật đầu.
- Có lần Ân tiếp em, có lần thì không chịu gặp. Nhưng lần nào cũng mắng chửi em, để em khóc lóc ra về. - Thế Khôi lại hỏi tiếp.
Cô suy nghĩ một tí rồi lại gật đầu.
- Cô ấy nói gì với em?
Lần này cô lắc đầu.
Anh im lặng trầm tư trong giây lát, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn sâu quắc, như sắp thiêu đốt cô, nó có một sức nóng mãnh liệt. Khiến cho cô khiếp sợ cùng cực. Cuối cùng cô đầu hàng, cô ngẩng đầu lên, dùng gương mặt van lơi, cất giọng gọi:
- Anh Khôi.
Lúc này anh mới nén giọng nói:
- Trang. Giờ em có thể nói chuyện với anh rồi chứ?
Cô đưa tay chống cằm, dùng tay khuấy nhẹ tách cà phê của mình như kẻ mất hồn. Cô nhìn màu đen đặc quánh của cà phê, vì khuấy mạnh, khuấy liên tục nên nổi bọt nhỏ màu trắng, làn nước sóng sánh còn bốc khói nhẹ, cô cố lấy hết can đảm nhìn Thế Khôi. Lần đầu tiên nói chuyện lại với anh kể từ khi về nước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-tinh-yeu-trong-binh-yen/1994923/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.