Thiên Trang vội vàng nắm lấy tay chị:
- Không, đừng như thế chị ơi, chị mãi mãi là người chị tốt nhất của em - cô lại ôm lấy chị - Chị đừng kích động nữa, tất cả không tồi tệ đến mức như thế đâu ạ.
Thiên Ân lại xô cô ra, lạnh nhạt nói:
- Cô đi đi, tôi không muốn nói chuyện với cô nữa. Từ nay về sau cũng đừng tới tìm tôi. Tôi sẽ không cho cô vào nhà đâu.
- Chị hai - Cô khóc, nghẹn ngào gọi chị.
- Đừng dùng cái chiêu đó với tôi, nó không có tác dụng. - Chị cười cười. - Cô yên tâm, tôi ra nước ngoài vài năm, khi nào tôi thành công, tìm lại được chính mình tôi sẽ quay về ngẩng cao đầu gặp cô. Biết đâu khi đó tôi có sẽ suy nghĩ đến chuyện tha thứ cho cô. Còn giờ, tạm biệt em gái.
Đây không chỉ là muốn đuổi khách, mà là chị muốn cô vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện trước mặt chị nữa. Đến khi nào chị thật sự tha thứ cho cô rồi thì chị sẽ tìm cô. Cô không thể cứ ì ra ở đây được, nếu không chị sẽ càng căm ghét cô thêm mà thôi. Cô đành miễn cưỡng đứng lên, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chị đầy vẻ cầu xin, nước mắt giàn giụa.
Chị nói rất đúng. Người chị dịu dàng, thánh thiện và hay mơ mộng của trước kia đã chết; hiện tại, trước mặt cô là một cô gái chịu nhiều tổn thương, nên dùng chính nỗi đau mình phải chịu giày vò thiện hạ. Cô nhắm tịt mắt lại, không nhìn chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-tinh-yeu-trong-binh-yen/1994921/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.