Thiên Trang đang ngồi thừ người bên cửa sổ, nghĩ về tất cả những "bi kịch" đang diễn ra trong nhà mình. Cô thật sự rất mệt mỏi, rất sợ; cô sợ ngày chị Ân biết ra sự thật việc anh Khôi không yêu chị, hôm chị bị tai nạn là hôm anh muốn nói lời chia tay với chị. Cô không tài nào tưởng tượng được ngày đó như thế nào.
Đúng lúc này cô nhận được tin nhắn của Thế Khôi nói anh sẽ cầu hôn chị, cô thở dài, không vui, không buồn. Điều duy nhất cô nghĩ tới là, thế cũng tốt, sự thật kia nên mãi mãi được chôn giấu. Cô nhắn trả lời Thế Khôi: "Vâng, em biết rồi, anh có cần em giúp gì không? Anh cứ nói". Rất nhanh cô nhận được hồi âm: "Không, anh tự lo được." Suy nghĩ một tí cô trả lời: "Em thật lòng hy vọng anh chị hạnh phúc".
Lần này Thế Khôi nhận được tin nhắn của cô, anh đọc xong không trả lời mà tắt điện thoại bỏ vào túi quần, nhắm mắt lại suy nghĩ về mọi chuyện rồi thì thầm: Nên làm thế.
.....
Tối hôm đó Thế Khôi quay trở lại bệnh viện với một bó hoa hồng trên tay. Anh bước vào phòng bệnh trong bộ vest lịch lãm, sang trọng. Khi nhìn thấy anh, Thiên Trang đã biết từ trước nên nhanh chóng kéo ba mẹ và Đức Minh ra ngoài.
Đứng ở bên cửa phòng, bốn người đều có thể nhìn rõ những gì đang xảy ra trong phòng. Thế Khôi bước đến bên cạnh giường bệnh của chị, đặt bó hoa hồng xuống, rồi nắm chặt tay chị, làm động tác quỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-tinh-yeu-trong-binh-yen/1994824/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.