Trưa hôm đó Thế Khôi quyết định nói với ba mẹ về việc sẽ tổ chức đám cưới với Thiên Ân ngay sau khi cô tỉnh lại. Rồi anh cũng chuyển qua phòng của chị để tiện việc chăm sóc chị hơn. Anh trở thành một con người hoàn toàn khác, cẩn thận đút cho chị từng muỗng nước, thìa sữa; lâu lâu lại lau tay, lau môi cho chị; anh và mẹ cô làm tổ trong phòng bệnh của chị, một tấc cũng không chịu rời giường bệnh.
Và điều kỳ diệu cũng đến, sau hơn 36 tiếng hôn mê thì chị đã tỉnh lại.
Lúc đó Thế Khôi đang ngồi bên cạnh chị, âu yếm nhìn chị, tay anh nắm chặt lòng bàn tay chị. Mẹ và cô thì ngồi bên sofa nhỏ giọng trò chuyện, ba sang phòng bác sĩ trao đổi về bệnh tình của chị. Tay chị đột nhiên giật giật nhẹ, Thế Khôi phát hiện ra đầu tiên, anh vội thét lên:
- Ân, Ân, em tỉnh rồi sao? - Thế Khôi chồm lên ôm lấy chị, lắc lắc người chị.
- Em, em bị sao vậy - Thiên Ân chầm chậm mở mắt ra, đầu đau như búa bổ, cơ thể rã rời như bị phân thành tám khúc, vừa mới cử động nhẹ thì nơi chân truyền đến một trận ê buốt kịch liệt - Á...
Mẹ cô chạy đến bên cạnh:
- Con đừng cử động, nằm nghỉ ngơi đã. Tỉnh là không sao rồi. - rồi bà quay sang nhìn cô, nói: - Trang con đi gọi ba với bác sĩ đi, nói với họ chị đã tỉnh lại.
- Dạ. - Thiên Trang trả lời xong rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-tinh-yeu-trong-binh-yen/1994820/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.