Sáng hôm sau tại Jeon thị, Seokjin lại vác bộ mặt xán lạn đến làm việc. Thả tạm cái túi xách xuống chỗ làm việc của mình, anh lại bắt đầu nhiệm vụ đi pha cà phê sáng cho đồng nghiệp.
"A Seokjin, đến sớm như vậy sao?" Đồng nghiệp A vừa bước vào phòng liền xã giao một tiếng.
"Ừ, chào!"
"Seokjin à, cậu định đi pha cà phê sao?" Đồng nghiệp B cũng xoay ghế sang nói thêm.
"Phải. Tôi đi bây giờ."
"Vậy trước tiên có thể phiền cậu xuống canteen vác một thùng nước suối lên không? Còn phải chuẩn bị họp ban."
Seokjin nén lại cái thở dài. Gật đầu.
Ra khỏi phòng, vẻ mặt đẹp trai ngay lập tức biến sắc quay sang đấm đấm chậu cây kiểng vài cái. Anh rõ là được phân chia bàn làm việc hẳn hoi, đã vậy còn được làm ở tầng của tổng tài. Vậy mà thậm chí một tờ giấy cũng không được động vào. Hôm qua vừa nhận việc đã gặp phải thằng cha khốn khiếp nào đó. Hắn ta vừa thấy anh ngồi trong phòng thì lập tức tiến vào. Hơn nữa còn hô hào các nhân viên khác tự ý sai bảo anh, khiến anh suốt ngày hết bưng rồi lại bê.
Seokjin hùng hùng hổ hổ xông đến bấm nút thang máy. Cửa thang máy vừa mở, khắc nhân đã ung dung tự tại xuất hiện trước mặt. Đáy mắt anh tối lại, môi mím chặt nhưng não lại rủa thầm.
Ông trời! Tôi đã làm gì nên tội với ông?
Không tình nguyện bước vào trong, thang máy không có ai khác ngoài hai người nhưng một người miệng mồm liến thoắng như Seokjin lại câm như hến. Rõ là chán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-tai-xe-cho-sieu-xe/155699/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.