Jungkook nghe qua thông thường cũng chỉ nghĩ rằng mình được khen, mặt dày còn không kịp thích ứng.
"Tôi biết tôi biết, anh nhìn xem..." Jungkook vén vạt áo lên, để lộ cái bụng vừa phẳng vừa săn chắc. "Tôi vừa đẹp vừa 'ngon giai', anh nên tự hào vì anh là người may mắn được ở cạnh tôi mỗi ngày."
Taehyung hơi nén cười, hóa ra Jeon Jungkook với Kim Seokjin là cùng một loại người, được trời phú cái bản tính ngưỡng mộ bản thân cấp độ không thuốc chữa. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Jeon Jungkook trong mắt hắn vừa đủ hai tiêu chí đó. Có vậy thì Kim Taehyung trước giờ bản tính thầy tu mới có thể động lòng.
"Thôi được, nhân dịp hôm nay tôi thắng lớn, tối nay tôi mời anh đi ăn."
"Có cần phải mặc âu phục thật đẹp không?" Hắn nghiêng đầu hỏi.
"Hả? Cũng đâu phải đi hẹn hò, mặc như thế này ổn rồi."
Taehyung lại thỏa mãn mím môi, đuôi mắt hơi hơi cong lên chứng tỏ lại đang nén cười.
Thế thì lại càng phải mặc thật chỉnh chu.
Chiều đó hắn lái xe đến Jeon gia, lúc đó Jungkook cũng từ trong nhà, đút tay vào túi quần ung dung đi xuống. Vẫn là quần jean, áo sơmi và giày thể thao. Không thể đơn giản hơn. Ngược lại với vẻ qua loa đơn giản của Jungkook, Taehyung lại mặc đúng bộ tây trang mà lần đầu tiên hắn đến Jeon gia nhận việc. Chiều cao rất tốt, vai rộng, mặc vest còn chẳng phải rất có phong thái tổng tài sao?
Hắn một chân bước xuống mở cửa xe rồi lại bước xuống một chân còn lại. Jungkook đứng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-tai-xe-cho-sieu-xe/155698/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.