Bang, bang, bang,...
Tiếng trống đã xa, song nhịp tim của Quý Duy Tri vẫn đang đập loạn theo nhịp trống.
"Dạ." Cậu vẫn thốt ra từng chữ một.
Thịnh Tuy không có động tác dư thừa nào. Sau khi thấy tâm trạng của cậu đã ổn định, anh giúp cậu chuẩn bị đồ dùng vệ sinh cá nhân tạm thời và quần áo ngủ xong thì tắt đèn ra ngoài.
"Ngủ ngon."
"Mơ đẹp."
Hai người đối chọi gay gắt với nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nói với nhau câu chúc ngủ ngon.
Đợi anh đi rồi, Quý Duy Tri đột ngột ngã nhào xuống giường, mượn cảnh đêm mà to gan mặc cho khuôn mặt mình ửng đỏ.
Cậu nằm đó trăn trở tới lui, kiểu gì cũng không ngủ được. Trong đầu một hồi là bài diễn thuyết ở nhà máy dầu trẩu lúc ban ngày, một hồi là cảnh Thịnh Tuy giao bao thuốc lá cho cậu, hoàn toàn chẳng thể ngừng lại.
Thấy bên ngoài một mảng trắng xoá, Quý Duy Tri nhìn xuyên qua rèm cửa sổ mà đoán rằng, tuyết hẳn đã ngừng rơi.
Thế cậu còn đi không? Dẫu sao nơi này cũng không phải nhà của cậu, quan hệ của hai người cũng rất khó xử, chung quy cậu ngủ ở đây cũng hơi mất tự nhiên. Mặc dù có lệnh giới nghiêm, nhưng Quý Duy Tri vẫn đeo thẻ của cục Quân Chính, gặp đội gác đêm giải thích hai câu cũng nói rõ được mà.
Quý Duy Tri do dự hai giây, cuối cùng cậu kéo chăn che qua đầu.
Trễ quá rồi! Thôi thì ở lại đi!
Nghĩ như thế, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-nui/2917034/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.