Mười sáu tuổi.
Sau khi Thịnh Tuy đến trường quân đội, số lần anh đến biệt việt đã giảm bớt, Quý Duy Tri cũng bận học hành. Có lẽ vì sợ ba mình phát hiện anh giấu Quý Duy Tri trong nhà rồi gây khó dễ, nên Thịnh Tuy không dám để cậu nhóc đến trường mà tìm gia sư cho cậu.
Từ nhỏ nhiệm vụ học hành của Quý Duy Tri đã nặng nề, lý hoá tài chính tiếng anh, quốc sử văn nghệ, tất cả đều nằm trong phạm vi dạy học. Cậu không hiểu được tại sao phải học nhiều thứ chẳng dùng đến như thế. Chưa học được mấy tiếng cậu đã bắt đầu quấy, khóc nói không muốn học bài.
Thịnh Tuy không hung dữ, song vết cắt dịu dàng càng đau hơn. Anh thường ở một bên nghe bé con khóc, đợi cậu khóc xong thì tiếp tục bày sách ra trước mặt cậu, nói rằng không thuộc hết thì không cho đá bóng. Quý Duy Tri luôn bị anh "bắt nạt" như thế, từ sáng đến tối đều cực kỳ tủi thân.
Ngày đổ mưa dông là khó chịu nhất. Tiếng sấm to lớn luôn khiến nhóc Duy Tri nhớ đến trận lửa lớn đáng sợ khi ấy. Lúc cậu ở nhà một mình chẳng trông mong gì, sợ thì sợ, toàn dựa vào đắp chăn gắng gượng cho qua. Nhưng hôm nay phòng bên cạnh có người, cậu yên tâm co rúm lại thành một cục.
Nhóc Duy Tri đi chân trần, gom hết can đảm chạy đến phòng của Thịnh Tuy.
"Anh Thịnh Tuy ơi, em sợ." Cậu nói vậy.
Họ đã quen với cách chung sống như thế này từ lâu, một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-nui/2917033/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.