Vì vậy anh nhiệt tình mời đồng phạm A Khôn lên lầu uống chén trà, cố sy nói Hoan Hoan rất nhớ bố nuôi.
"Hừ, cậu đừng làm trò! Cậu nhỏ nhen chết được, ngay cả khi Hoan Hoan dínhtôi mà cũng ăn dấm chua, giờ lại lôi Hoan Hoan ra dụ dỗ tôi, nếu tôi đilên lầu, Tiểu Trinh hỏi vết thương của cậu, cậu muốn tôi trả lời thếnào? Muốn hại tôi? Không có cửa đâu!" Người đảm đương lái xe Giang VănKhôn nhìn thấu quỷ kế của bạn tốt, quả quyết cự tuyệt.
"Anh thấy tôi nói vết thương sâu như vậy là vì trận chiến rất kịch liệt, lúc lênrổ bị ngã, không cẩn thận bị thủy tinh đâm phải có được không?"
"Phì, cậu nói dối tài nhỉ." Giang Văn Khôn cười mỉa, trực tiếp nói, "Tôi khuyên cậu nên nói thật thì hơn."
Quan Trí Đàn phủ quyết. "Giờ nói còn sớm quá."
"Sớm muộn cái gì? Đã sắp hoàn thành rồi, cậu điên vừa thôi!" Giang Văn Khônlắc đầu cảm thán. "Quả nhiên chỉ cần liên quan đến Tiểu Trinh, cậu sẽphản ứng rất mạnh."
"Lần cầu hôn tới, tôi muốn cô ấy không có cách nào cự tuyệt!" Anh giấu cô thực hiện, vốn định dùng một cáchbất ngờ cầu hôn cô, nhưng sau mấy lần cầu hôn bị từ chối, Quan Trí Đàncảm thấy thất bại, cuối cùng đành sửa phương án bất ngờ thành một đònsát thủ.
"Nếu vậy tôi chỉ có thể chúc cậu may mắn, người anh em."Giang Văn Khôn vỗ vỗ vai anh, sau đó cười nói. "Tôi chỉ đưa cậu về đếnđây thôi, xuống xe đi, bye!"
"Anh thật sự thấy chết mà không cứu sao?" Nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-tinh-yeu/2025536/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.