"Đủ rồi đó Trần Đình Thâm, quá nhiều, em dùng không hết đâu. Xin anh đấy, đừng tiếp tục mua thêm nữa."
Trên khuôn mặt Thẩm Vãn Tinh viết rõ hai chữ bất lực, cô thở hắt ra từng hơi, chẳng biết hiện tại nên dùng từ ngữ gì để miêu tả tâm trạng bản thân nữa. Quá khủng khiếp rồi, trong đời Thẩm Vãn Tinh chưa từng được người khác mua cho nhiều đồ như vậy, huống chi mọi thứ cô có đều qua sử dụng lâu năm, nếu bây giờ mà thêm một đống đồ mới, người con gái càng thêm khó xử cùng không quen thuộc cho lắm.
Sống tiết kiệm từng ấy năm, Thẩm Vãn Tinh tự thôi thúc mình rằng cần nhanh chóng ngăn cản Trần Đình Thâm lại, chẳng thể để cho anh tiếp tục phung phí nữa. Đương nhiên biết gia sản nhà họ Trần nhiều cỡ nào, con số đằng sau khủng tới mức Thẩm Vãn Tinh chả tài nào tưởng tượng nổi, dù lúc này, mang thân phận là Trần thiếu phu nhân, cô hoàn toàn không hy vọng Trần Đình Thâm lãng phí vì cô như vậy, tiền để dùng vào việc khác hay hơn nhiều.
Đối diện với sự thành khẩn từ cô gái đứng bên cạnh đang lo lắng cắn môi, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng bên cạnh, Trần Đình Thâm hết cách, anh đành tiết chế bản thân một chút. Vốn dĩ anh còn đang tính mua hết cả cái trung tâm thương mại này tặng cho Thẩm Vãn Tinh, nhưng xem ra cô vợ nhỏ trước mặt đang bị dọa cho giật mình, đành để khi khác vậy.
Trần Đình Thâm gật đầu, vươn tay xoa xoa mái tóc Thẩm Vãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-tinh-yeu-2/2649771/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.