Bị âm thanh lớn giọng làm cho bất ngờ, khuôn mặt Thẩm Vãn Tinh nhăn nhó, cô vội vàng ngăn cản người đàn ông phía đối diện bởi sợ mẹ chồng hiểu lầm gì mình. Tuy nhiên, Trần Đình Thâm hoàn toàn thản nhiên, anh chỉ hời hợt hỏi mẹ ruột, lơ đãng nắm lấy bàn tay Thẩm Vãn Tinh, chả phản ứng mãnh liệt giống với cô vợ nhỏ.
Chính ra anh chẳng hề làm gì sai hết nên không sợ.
Trần phu nhân tức càng thêm tức, nhất là đứng trước những phản ứng của con trai, bà ta trợn ngược hai mắt, hằn học quát tháo: "Trần Đình Thâm, đường đường là người đứng đầu nhà họ Trần, sao mày có thể làm ra những việc như quỳ gối rửa chân cho con nhỏ chẳng ra gì thế kia? Nếu như hôm nay mẹ không tới đây thì nó còn định bắt mày làm ra chuyện gì quá đáng hơn nữa?" Ngay lập tức, đầu bà ta nảy số, khẳng định rằng do Thẩm Vãn Tinh ép buộc con trai.
Nam tử hán đại trượng phu, Trần Đình Thâm là đứa con bà ta cực kỳ tự hào, khiến Trần phu nhân nở mày nở mặt với truyền thông cũng như với những người xung quanh, thân phải làm việc lớn mới đúng, nay quỳ xuống rửa chân cho một người phụ nữ chả ra đâu vào đâu, Trần phu nhân chẳng tài nào chấp nhận được. Sự ghét bỏ bà ta dành cho Thẩm Vãn Tinh càng tăng thêm.
Đều vì đối phương nên con trai bà ta phải chịu nhục nhã.
Trần phu nhân không chấp nhận được chuyện vừa diễn ra trước mắt.
Bà ta đoán rằng, những ngày tháng trước kia đều như vậy.
"Thẩm Vãn Tinh, cô là cái thá gì mà có quyền yêu cầu con trai tôi làm thế hả? Nó ra ngoài làm việc vất vả kiếm tiền để cô ăn sung mặc sướng, cô còn quá quắt bắt nó phục vụ cô như người hầu kẻ hạ." Trần phu nhân chuyển tầm mắt sang Thẩm Vãn Tinh, gầm gừ thành tiếng, ngữ khí ghét bỏ: "Đáng lý ra cô mới là người cần làm chuyện đó đấy. Thích trèo cao lại còn tưởng bản thân trở thành bà hoàng, con trai tôi để cô tùy ý sai khiến dễ vậy sao? Trước khi làm thì nghĩ xem cô mang thân phận gì gả cho Đình Thâm?"
Cơn nóng giận xông đến đỉnh điểm, Trần phu nhân hoàn toàn chẳng để ý đến hiện tại mình đang đứng trước mặt Trần Đình Thâm, trực tiếp thốt ra những lời mang muôn vàn khinh bỉ, cay độc đối với đứa con dâu tên Thẩm Vãn Tinh. Bà ta muốn đá đối phương ra khỏi nhà từ lâu lắm rồi, tuy nhiên, Trần Đình Thâm quá mức ngang ngược, huống chi mọi quyền hành đều về tay con trai, chính vì thế, Trần phu nhân chỉ biết im lặng nhẫn nhịn tìm thời cơ.
Ai dè hôm nay tới đây, nguyên nhân là để khuyên ngăn Trần Đình Thâm ly hôn với Thẩm Vãn Tinh, bà ta muốn tìm cho con mình một người xứng đáng hơn, môn đăng hộ đối, chứ con dâu hiện tại chỉ khiến bà ta càng thêm nóng máu thôi, chưa hết ngoài kia, bị nhìn vào thì bọn họ đánh giá xấu, ảnh hưởng hình ảnh gia đình cực kỳ, lại được chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, cho nên, Thẩm Vãn Tinh càng bị Trần phu nhân ghét bỏ, giờ bà ta thậm chí còn thể hiện ra mặt.
Người con gái bị hiểu lầm, cô tính mở miệng giải thích, tuy nhiên, lời chưa kịp ra tới miệng thì bị Trần Đình Thâm ngăn cản. Anh khoanh tay trước ngực, vô cùng bình tĩnh: "Mẹ, là con hoàn toàn tự nguyện chăm sóc cho vợ mình, chứ mẹ nghĩ trên đời này ai ép buộc nổi con. Hơn nữa, con chưa hề có ý kiến gì thì thôi, mẹ đừng xen vào chuyện gia đình con. Vãn Tinh là cô gái con công nhận trở thành vợ, huống chi con yêu cô ấy chứ chẳng phải ai khác, hy vọng mẹ tôn trọng vợ con một chút, đừng để những lời vừa rồi truyền ra ngoài, người ta đánh giá đấy. Con trai mẹ không sợ đâu, nhưng mẹ thì khác. Với cả, mẹ tới đây làm gì? Đừng bảo mục đích chính là nhắm tới vợ con đấy. Con hy vọng là chẳng giống những gì con suy nghĩ, với cả con chưa muốn nhắc tới những lời trước kia đâu." Trần Đình Thâm nghiêm giọng, hàm ý nhắc nhở vô cùng rõ ràng.
Dù đối phương có là mẹ anh đi chăng nữa nhưng bà ấy chẳng có quyền xúc phạm tới nhân phẩm Thẩm Vãn Tinh. Cô được anh bảo vệ, đừng hòng kẻ nào động vào được. Sai lầm năm xưa không thể tái phạm nữa.
Trần Đình Thâm từng mong rằng thái độ mẹ đối với Thẩm Vãn Tinh khác với kiếp trước, tuy nhiên, chút hy vọng nhỏ nhoi ấy của anh khó mà thực hiện được rồi. Mẹ anh vô cùng gay gắt, Trần Đình Thâm đang đau đầu tìm cách cải thiện mối quan hệ giữa Thẩm Vãn Tinh với bà ấy đây.
"Mày!!! Trần Đình Thâm, mày được lắm." Trần phu nhân tức đến mức mặt mũi đỏ bừng, bà ta nghiến răng nghiến lợi thở hồng hộc: "Có phải ôm trong tay toàn bộ mọi thứ rồi nên mới chẳng coi bà già này ra gì không? Trần Đình Thâm, mày mê muội con nhỏ kia đến mức nào rồi? Nó cho mày ăn bùa mê thuốc lú gì mà mày đâm đầu vào nó như vậy?"
Trần phu nhân chẳng hiểu nổi, trước kia con trai bà ta đâu có dám ăn nói thế này, đều vì Thẩm Vãn Tinh hết. Toàn bộ tội danh đều bị bà ta đổ hết lên đầu người con gái đang đứng bên cạnh Trần Đình Thâm. Bà ta điên cuồng chửi rủa, nếu không vì Thẩm Vãn Tinh thì con trai bà ta đâu dám nói năng với Trần phu nhân hỗn láo thế chứ.
Kiểu gì cũng bị người phụ nữ kia dở thủ đoạn mà chả nhận ra.
Trần Đình Thâm trừng mắt, anh nhấn mạnh: "Mẹ đừng nghĩ xấu cho vợ con nữa. Cô ấy đâu ảnh hưởng gì tới mẹ, hay vì lợi ích mà mẹ chưa đạt được nên mới ghét Vãn Tinh. Coi thường xuất thân sao? Nhưng vợ con đâu muốn như vậy? Nói chung là mẹ đừng khuyên con rời khỏi Vãn Tinh nữa, cũng tránh tìm phụ nữ khác cho con đi, con chẳng thích đâu. Mẹ muốn thì tự mình lấy, vợ con chỉ có một người duy nhất là Thẩm Vãn Tinh thôi." Anh khẳng định chắc như đinh đóng cột, triệt để cắt đứt suy nghĩ trong đầu mẹ mình.
Thời gian qua bà ấy liên tục yêu cầu Trần Đình Thâm gặp mặt tiểu thư nhà này nhà kia, anh còn lạ gì nữa. Nhiều lần cự tuyệt, tuy nhiên, đối phương vẫn tỏ ra vô cùng cố chấp làm Trần Đình Thâm mệt mỏi đến mức không biết nói gì với trường hợp đang diễn ra nữa.
Tới tìm anh chắc chắn nhắc tới chuyện kia rồi, nhưng Trần Đình Thâm chẳng bao giờ làm theo mong muốn mẹ mình đưa ra đâu.
"Cái thằng trời đánh này." Trần phu nhân lồng ngực phập phồng, bà ta tức thiếu chút nữa đột quỵ tại chỗ: "Mày muốn mẹ mày chết mới vừa lòng chứ gì? Con nhỏ Thẩm Vãn Tinh kia có gì tốt mà khiến mày mê đắm thế không biết?"
Mặc kệ đối phương nói nhăng nói cuội, Trần Đình Thâm chỉ lạnh lùng mở miệng: "Con chả làm gì hết, chỉ cần mẹ chẳng tức giận nữa thì sức khỏe hoàn toàn bình thường. Còn hết việc rồi mong mẹ về cho, đường xa nguy hiểm, con với vợ mình cần nghỉ ngơi. Quản gia, tiễn bà ấy về giúp tôi." Anh hạ lệnh, dù Trần phu nhân không muốn nhưng chả làm gì được.
Căn nhà ầm ĩ thoáng chốc trở nên yên ắng.
Sợ Thẩm Vãn Tinh nghĩ lung tung, Trần Đình Thâm vội vàng đặt tay lên vai cô, dịu dàng nói: "Vãn Tinh, em đừng nghe mẹ anh nói linh tinh, bà ấy chỉ hơi bảo thủ chút thôi. Cũng đừng nghĩ nhiều về những lời vừa rồi, hoàn toàn chưa xảy ra chuyện gì đâu. Anh đảm bảo về sau mẹ anh nhất định chấp nhận em." Đáy mắt người đàn ông lộ ra chút đau lòng.
"Ừm. Em biết rồi." Thẩm Vãn Tinh ngoan ngoãn gật đầu.
Xoa nhẹ mái tóc cô nàng, Trần Đình Thâm cười híp cả mắt, mờ ám mở lời: "Bây giờ chúng ta về phòng nhé, đêm nay còn dài lắm."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]