"Với cả còn chuyện này nữa. Từ mai trở đi anh khỏi cần giúp em rửa chân, nếu muốn em sẽ tự làm, anh động tay vào lỡ mẹ biết thì nhất định bà ấy giận lắm cho coi. Nói chung anh đừng cãi nhau với bà ấy vì mấy chuyện nhỏ nhặt."
Áp mặt vào lồng ngực người đàn ông, Thẩm Vãn Tinh nghĩ tới những sự việc vừa mới diễn ra lúc vừa nãy, chẳng nhịn được mà mở miệng đề nghị. Bị hiểu lầm thật sự vô cùng khó chịu, huống chi cô chả hy vọng mẹ chồng và Trần Đình Thâm cãi nhau đến mức nhà cửa ầm ĩ lên vì Thẩm Vãn Tinh, nhịn được gì thì nhịn, tránh mất hòa khí chính là tốt nhất.
Hơn nữa, tay chân cô đầy đủ, không cần đến ai giúp sức hầu hạ, nếu tình trạng hiện tại tiếp diễn thì càng ngày Thẩm Vãn Tinh càng ỷ lại mất. Mà người con gái đâu có mong muốn bản thân sống dựa vào người khác. Đặc biệt, Thẩm Vãn Tinh hiểu thấu suy nghĩ cũng như ý định trong đầu mẹ chồng cô. Dù sao Trần Đình Thâm từ trước tới giờ luôn được người ngoài nhìn vào với hình ảnh cao lãnh, đứng trên đỉnh điểm danh vọng, ánh mắt ngưỡng mộ đều đổ xô về anh, chính vì vậy, chứng kiến con trai mình quỳ trước mặt Thẩm Vãn Tinh cô, đương nhiên lòng tự tôn của bà ấy bị xúc phạm rồi.
Đặc biệt, cô chưa từng đồng ý để Trần Đình Thâm làm mấy việc như này, chỉ tại người bên cạnh cô ngang ngược quá, cứ nhất quyết đòi, Thẩm Vãn Tinh chả tài nào ngăn cản được. Nhưng thiết nghĩ chuyện như vậy bị truyền ra ngoài thì thiên hạ họ nhìn Trần Đình Thâm bằng ánh mắt ra sao, ngay cả cô cũng chưa dám tưởng tượng đến. Dù sao vẫn nên đề phòng trước, Thẩm Vãn Tinh liền đề nghị với anh.
Đối phương bất giác nhướng mày, anh cau có, dán chặt mắt lên thân thể cô gái được bản thân ôm trong vòng tay, Trần Đình Thâm lạnh giọng, ngữ khí trầm ổn mở miệng: "Sao tự nhiên em nói thế? Vãn Tinh, đừng bảo với anh rằng em hiện tại còn để bụng tới những lời vừa rồi mà mẹ anh nói ra đấy nhé. Chẳng phải anh kêu em quên hết rồi đúng chứ? Nghĩ ngợi nhiều làm gì, Vãn Tinh, em không cần phải quan tâm người khác nhận định gì về mình đâu, cứ sống thoải mái là được, và đừng bao giờ ép buộc bản thân nghe theo người khác một cách quá đà." Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp trước mặt, đôi môi Thẩm Vãn Tinh còn rơm rớm chút máu do vừa rồi bị anh cắn mạnh.
Trần Đình Thâm thở dài trong lòng, trên mặt anh hiện hữu rõ hai từ bất lực, hiểu rất rõ Thẩm Vãn Tinh nhạy cảm, cô hay suy nghĩ lung tung, anh đã cố gắng lái sang những chuyện vui vẻ để vợ mình hoàn toàn quên đi mấy lời độc địa phát ra từ miệng mẹ ruột rồi, vậy mà cô nàng vẫn đau đáu, thậm chí yêu cầu với Trần Đình Thâm nữa. Anh chỉ hy vọng được chăm sóc cô hoàn thiện nhất, mong Thẩm Vãn Tinh trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên đời chứ chẳng phải cả ngày ủ rũ u buồn vì mấy thứ chả đáng để tâm.
"Nhưng Đình Thâm." Cô nàng ngắt quãng vài tiếng, cố dùng hết sức rặn ra từng chữ, giương mắt nhìn người đàn ông bên cạnh: "Anh đường đường là chủ công ty lớn, làm vậy không nên đâu, em cũng chả hy vọng bản thân được phục vụ quá mức. Chúng ta ngày thường dành thời gian bên cạnh nhau đủ rồi. Anh đồng ý với em được chứ?" Thẩm Vãn Tinh cầu khẩn, mím chặt môi, lồng ngực phập phồng lên xuống theo từng hơi thở dưới ánh đèn ấm áp.
Lông mày trên khuôn mặt Trần Đình Thâm nhíu chặt, anh mở lời: "Vãn Tinh, thân phận ngoài kia đâu liên quan hay ảnh hưởng gì tới anh và em nhỉ? Dù anh có là chủ tịch hoặc thân phận gì đó cao quý hơn, anh vẫn mong muốn chăm sóc cho em. Đừng cự tuyệt anh nữa, ngoài ra bỏ sang một bên những lời người khác bàn tán đi. Về phía mẹ anh, anh đảm bảo với em nhất định giải quyết ổn thỏa, còn bây giờ mau ngủ thôi, muộn lắm rồi."
"Đình Thâm, em còn chưa nói xong…"
Lời vừa thốt ra được một nửa, Thẩm Vãn Tinh ngay lập tức bị chồng mình lườm nguýt, anh hắng giọng nhắc nhở: "Bà xã, nếu như em còn hăng hái như vậy thì chúng ta tiếp tục vận động nhá. Anh còn đủ sức phục vụ em đấy. Muốn ngủ thì ngủ liền đi, đừng nhìn anh với ánh mắt như vậy, anh chả dám nói trước tiếp theo chuyện gì xảy ra đâu. Lần nữa thì còn lâu mới dừng tay nhá." Thanh âm khàn khàn vừa dụ hoặc vừa nguy hiểm.
Thẩm Vãn Tinh bị dọa cho mặt mũi đỏ bừng, cô vội vàng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, tránh cho tên háo sắc nào đó làm xằng làm bậy.
Thân thể cô mệt lắm, chẳng tài nào tải thêm bất kỳ cuộc hoạt động chân tay nào đâu.
Nhưng chán thật đấy, nói với Trần Đình Thâm năm lần bảy lượt cô đều chịu yếu thế. Thẩm Vãn Tinh tự hỏi rằng tại sao cô chưa bao giờ thắng nổi người đàn ông đang nằm bên cạnh mình nhỉ? Đối phương hoạt ngôn đến mức cô chưa thể theo kịp nổi.
Đúng là bó tay.
Tuy nhiên, Trần Đình Thâm dường như rất kiên quyết, qua những gì Thẩm Vãn Tinh nhận định thì một khi anh đã chắc chắn điều gì thì chẳng ai lay động được đâu. Trần Đình Thâm thậm chí bất chấp sự ngăn cản đến từ gia đình mà lao đầu về phía trước. Ngay cả Thẩm Vãn Tinh cũng không khuyên nổi, cũng chưa biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả Trần Đình Thâm nữa. Chàng trai cô yêu tuy hơi khác so với tưởng tượng chút, tuy nhiên, người đàn ông với cô dịu dàng, ôn nhu, Thẩm Vãn Tinh thật sự vui vẻ cực kỳ.
Cô gái lặng lẽ thiếp đi từ khi nào chẳng hay, chỉ còn Trần Đình Thâm mở to hai mắt, tĩnh tâm quan sát vợ mình đang ngủ say. Anh cong môi, dường như thỏa mãn vô cùng, bất giác nghĩ tới một số chuyện. Nếu cuộc sống giữa anh cùng Thẩm Vãn Tinh cứ trải qua yên bình như vậy thì quá tốt rồi. Tuy nhiên, có vài việc cần xử lý, nó rắc rối hơn những gì Trần Đình Thâm tưởng.
Gia đình anh, đi cùng với đó là nhà họ Thẩm mưu mô xảo quyệt, Trần Đình Thâm lo lắng họ làm hại tới Thẩm Vãn Tinh nhân lúc anh vắng mặt thì nguy to.
Giờ cần tìm ra biện pháp.
Đặc biệt về thân phận Thẩm Vãn Tinh, anh đang nghĩ liệu có thể tiết lộ hết ra không? Nhưng với tính khí bất chấp của vợ chồng Thẩm gia chắc gì bọn họ tin nổi, và Trần Đình Thâm phải lấy nguyên nhân gì để lý giải mọi chuyện, anh đâu thể nói bản thân trùng sinh.
Nghĩ ngợi một hồi lâu, bên ngoài mặt trời dần dần ló rạng.
Khi Thẩm Vãn Tinh mở mắt ra thì bên cạnh đã chẳng còn ai, tuy nhiên hơi ấm vẫn tồn đọng, đoán rằng Trần Đình Thâm chắc chưa rời khỏi được bao lâu. Anh đi làm rồi, Thẩm Vãn Tinh cũng bắt đầu dậy, vào nhà vệ sinh tắm rửa đánh răng, thay quần áo.
Cuộc sống về sau người con gái trải qua khá yên ổn, cô tò mò không biết Trần Đình Thâm đã làm những gì, đằng nào anh chả gây chút áp lực, chứ ngược lại thì hiện tại Thẩm Vãn Tinh đảm bảo gặp biết bao nhiêu phiền phức cho xem. Nhưng hy vọng rằng đối phương biết tiết chế một chút.
Nay đang ngồi chơi trên sô pha thì tiếng chuông vọng tới, Thẩm Vãn Tinh rảnh rỗi đứng dậy ra mở cửa, để giúp việc làm nốt nhiệm vụ được giao. Vừa tới nơi, Thẩm Vãn Tinh nhìn thấy mẹ chồng mình dẫn theo một người phụ nữ xinh đẹp, dáng vẻ bốc lửa, trang điểm cực kỳ đậm tới. Thẩm Vãn Tinh nhíu mày khó hiểu.
Vẻ mặt khó hiểu biến mất trong thoáng chốc, cô nàng trấn tĩnh, điềm nhiên mở miệng hỏi: "Mẹ, hôm nay mẹ tới tìm Đình Thâm ạ? Với cả vị tiểu thư bên cạnh là ai vậy mẹ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]