Ngồi trên chiếc ghế cao vốn dành cho riêng mình, Uyển Khanh nhíu mày đưa mắt nhìn quân thần đang ầm ĩ bàn tán phía dưới, mắt liếc sang nhìn Jio đang cúi đầu ngồi một bên. 
Mấy hôm trước, cả vương quốc gần như bị chấn động khi mà Las - người đứng đầu đội phong ấn và cũng là người phụ trách mắt của Jio - chết. Cô còn nhớ khi cô chạy đến thì xác Las đã bắt đầu bốc hơi, đôi mắt hắn trợn trừng như không ngờ những gì vừa xảy đến. Và lúc đó, khi cô nhìn sang nhìn chiếc bình thủy tinh vỡ nát bên cạnh, bàn tay cô đã siết chặt lại đầy giận dữ. Bởi vì con mắt màu tím...đã biến mất. 
Chính điện vẫn ồn ào khi vương chúa và vương hậu chưa đến. Uyển Khanh nhíu mày day day hai bên thái dương đau nhức, tức giận ném mạnh chiếc ly sứ trên bàn xuống, rít từng tiếng qua khẽ răng. 
- Im hết đi! 
Ngay lập tức, xung quanh tĩnh lặng, ai nấy đưa mắt nhìn nhau rồi ngoan ngoãn đứng vào chỗ của mình. 
Cô biết tất cả mọi người lo lắng chuyện gì, bởi cô cũng có tâm trạng y như họ. Jio đã hoàn toàn mất đi một con mắt, sức mạnh hiện tại của nó quá yếu, không đủ tư cách làm hoàng tử nữa. Không có hoàng tử thì sẽ không có thái tử, vậy sau này...ai sẽ làm vương? 
Cánh cửa to nặng trịch dần mở ra, hai bóng người chầm chậm bước vào. Mọi người nhìn thấy liền cùng lúc cúi người xuống, Uyển Khanh và Jio cũng đứng lên. Chờ cho hai người kia 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-tat-ca/2856635/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.