Có lẽ hôm đó là một ngày dài.
Uyển Khanh chống tay lên bàn, chán nản nhìn đám đông ồn ào phía dưới, tay còn lại xoay xoay chiếc ly đựng chất lỏng màu đỏ tươi. Tiếng nói chuyện vẫn không có dấu hiệu dứt, nụ cười giả tạo luôn gắn chặt trên môi. Người này bắt tay người nọ, kẻ dưới thấp nịnh kẻ trên cao, cô gái này e thẹn nhìn chàng trai khác. Cảnh tượng bên dưới khiến Uyển Khanh chợt nhớ lại bữa tiệc mà Tú Tú từng tổ chức cho đối tác, hình như nó cũng ồn ào và ghê tởm thế này.
- Trông chị chán quá đấy. - Jio ngồi xuống cạnh cô, đặt quả nho chín mọng sát vào môi. - Chị ăn thử đi.
Uyển Khanh mỉm cười không từ chối.
- Ngọt! - Cô xoa đầu đứa em trai bé nhỏ, mắt nhìn xuống bộ vest vừa vặn thẳng tắp. - Hợp thật nhỉ?
- Chị thấy sao? - Jio cười toe, đứng thẳng dậy xoay một vòng.
- Rất đẹp.
- Em cũng thấy thế.
Uyển Khanh phì cười, xoa xoa lên mái tóc ngắn mềm mại.
Một lúc sau, Minh Huân và Leon bước vào. Đám đông bên dưới liền im bặt, ngoan ngoãn cúi đầu. Uyển Khanh và Jio cũng đứng dậy, hơi cúi người. Liếc sang chỗ ngồi bên cạnh Leon, Uyển Khanh nhếch môi cười. Quả nhiên, mẹ cô không đến.
Sau khi hai người họ ổn định chỗ ngồi, buổi lễ bắt đầu. Người chủ trì thay mặt đọc tuyên thệ, tạo ấn đỏ lên chiếc hoa tai của Minh Huân. Và rồi, khi Leon truyền lại một nửa sức mạnh cho người sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-tat-ca/2856631/chuong-32-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.