Minh Huân nhìn Uyển Khanh, rồi nhìn lòng bàn tay mình, ngồi dậy. Đang định muốn nói gì đó thì bị tiếng gầm dữ dội làm cho giật mình.
- Có chuyện gì với hắn vậy?
- Vì có quá nhiều sức mạnh nên nó không kiểm soát được! - Uyển Khanh đưa tay ra tạo thành một thanh kiếm bạc. Minh Huân thấy rõ bàn tay cô đang run rẩy.
- Nếu không làm được thì cứ để tôi\, được chứ? - Nói xong\, cậu quay lại nhìn Như. - Em hãy rời khỏi đây đi! Anh không muốn thấy em làm chuyện dại dột như lúc nãy đâu!
- Không! - Như lắc đầu\, đứng dậy. - Em cũng không muốn sau này không nhìn thấy anh nữa. Em hứa sẽ không làm gì cả\, nhưng xin anh hãy để em ở lại đây!
- Uyển Như. Sẽ không tốt cho sức khỏe của em đâu!
- Không sao cả mà! Em sẽ đứng thật xa\, sẽ không cản trở hai người đâu! - Uyển Khanh chạy đi\, cách thật xa hai người họ. Khi quay đầu lại\, cô đang thấy hai người họ hợp sức đánh con quái vật kia. Một đường chém xuống\, một đường chém lên\, hai người họ dù không nói gì cũng kết hợp thật ăn ý. Cô cứ mải mê nhìn từng chuyển động của họ\, nước mắt không biết từ bao giờ đã tràn khỏi khóe mi. Họ...thực sự rất đẹp đôi\, thực sự rất ăn ý. Họ hiểu đối phương nghĩ gì chỉ qua cái liếc mắt.
Đặc biệt là anh đó, Khang! Anh là một kẻ tàn nhẫn, nhưng cũng là người đàn ông tuyệt vời. Tổn thương em sâu sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-tat-ca/2856624/chuong-36.html