Ta vừa tức giận vừa đau lòng, cắn chặt môi, quay người toan bỏ đi, nhưng vừa nhấc chân đã bị Lục Phi nắm lấy cổ tay, kéo mạnh vào lòng.
Hắn ôm ta từ phía sau, cằm tựa lên vai ta, khẽ thở dài: "Là ta không tốt, không nên chọc giận công chúa."
Lòng ta đau đớn vô cùng, càng cố kìm nén thì nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.
"Lục Phi, ta đã được Sở quốc đưa đến hòa thân, là thê tử của chàng, chẳng lẽ chàng nghĩ chàng c.h.ế.t đi, ta còn có thể bình an vô sự mà tái giá sao?"
“Công chúa..."
"Đừng gọi ta là công chúa nữa!" Ta quay phắt lại, giận dữ nói, "Chẳng lẽ ta không có tên sao? Tên tự của ta là Doanh Chi, chàng rõ ràng đã biết, nhưng vẫn cứ gọi ta là công chúa, rốt cuộc là có ý gì?"
Lục Phi không đáp, hắn im lặng tiến lại gần, mạnh mẽ hôn lên môi ta.
Nụ hôn này hoàn toàn khác với sự dịu dàng, kiềm chế trước đây.
Nó mang theo sự xâm chiếm mãnh liệt và một chút tuyệt vọng liều lĩnh.
Ta lại không cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại từ những cơn đau nhói kia, ta nắm bắt được một chút an ổn mong manh.
"Doanh Chi." Hắn dịu giọng dỗ dành ta, "Là lỗi của ta, đừng giận nữa được không?"
Ta thật dễ dỗ dành, nghe hắn gọi tên mình như vậy, cơn giận liền tan biến.
Nhưng ta cũng muốn nhân cơ hội này để thương lượng điều kiện với hắn, bèn cố tình nghiêm mặt nói: "Vậy chàng phải đáp ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-niem-vui-cu/3623763/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.