Đúng lúc đó, A Thất ôm kiếm bước vào, lạnh lùng nói: "Công chúa, điện hạ cho mời người đến thư phòng."
Ta cảm thấy chán nản, khi đi ngang qua hắn, ta bĩu môi, lẩm bẩm: "Còn không bằng một nửa sự đáng yêu của đệ đệ ngươi."
Hoàng hôn buông xuống, ta men theo hành lang dài quanh co đi đến cửa thư phòng, lúc này, trời đã tối đen như mực.
Hai thị vệ mặc giáp sắt đứng canh trước cửa, gương mặt lạnh băng.
Khe cửa hé mở, thoang thoảng mùi m.á.u tanh.
Trong lòng ta dấy lên dự cảm chẳng lành, và khi đẩy cửa nhìn thấy Lãnh Nguyệt, nỗi bất an ấy dâng trào đến tột cùng.
Nàng ta vốn biết ta không phải Nguyên Gia công chúa, luôn tỏ ra khinh miệt, mỗi lần gặp đều liếc xéo, khinh khỉnh.
Nhưng giờ đây, nàng ta nằm sóng soài trên đất, hai mắt mở trừng trừng, n.g.ự.c có một vết thương lớn rỉ máu, dường như đã không còn hơi thở.
Ta run rẩy, theo bản năng ngước mắt tìm kiếm Lục Phi.
Chiếc xe lăn và bóng dáng hắn ẩn mình trong góc tối.
Trong phòng chỉ có hai ngọn nến leo lét, ánh sáng lập lòe, lúc tỏ lúc mờ, càng khiến không khí thêm phần quỷ dị.
Từ trong bóng tối, bàn tay trắng xanh thon dài của hắn đưa ra, một tay nắm chặt thanh trường kiếm đang nhỏ máu, tay kia chậm rãi lau vết m.á.u trên thân kiếm bằng một chiếc khăn vải.
Tiếng bánh xe lăn lạo xạo vang lên, hắn từ từ tiến vào vùng sáng, ngước mắt nhìn ta, khóe môi nhếch lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-niem-vui-cu/3623761/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.