Vì vậy, ta bị xăm lên người hình hoa sen giống công chúa, thay nàng đến địch quốc hòa thân.
Để sỉ nhục ta, lão hoàng đế ban ta cho Cửu hoàng tử Lục Phi đã tàn phế cả đôi chân để xung hỉ.
Nghe đồn Lục Phi là đứa con mà ông ta ghét nhất, từ khi bị gãy chân trên chiến trường, không thể đứng dậy được nữa, cũng chẳng còn sống được bao lâu.
Đêm tân hôn, một người đeo mặt nạ vén khăn voan lên, ta nhìn dáng người vai rộng chân dài của hắn, mừng rỡ nói: "Tin đồn quả nhiên chỉ là tin đồn, phu quân thật là khỏe mạnh."
Ai ngờ hắn nghiêng người sang một bên, phía sau là một thiếu niên mặc hỉ phục ngồi trên xe lăn, cười nhạt nói: "Công chúa thích nam nhân như vậy sao, xem ra là ta đã khiến nàng thất vọng rồi."
Hóa ra ta nhận nhầm người, chàng trai này mới là Lục Phi.
Ta lập tức rút tay về, khách sáo nói: "Cũng không hẳn là vậy..."
Lục Phi cười một cách vô hại: "Không sao, công chúa cứ nói thật đi, tính tình ta rất tốt, sẽ không để bụng đâu."
Nụ cười của hắn thật đẹp, ánh nến lung linh trong mắt hắn tựa như những vì sao vụn vỡ.
Ta bị vẻ đẹp ấy mê hoặc, buột miệng nói: "Được rồi, ta thật sự thích những người cường tráng hơn."
Xe lăn được đẩy tới, Lục Phi thở dài: "Thật đáng tiếc, thân thể ta như vậy, e là sẽ làm công chúa chịu thiệt thòi."
"Ài, cũng đành chịu thôi."
Ta cùng hắn than ngắn thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-niem-vui-cu/3623755/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.