Bùi Hoàng Hải trong những năm tháng trốn chui trốn lủi tránh bọn đòi nợ cùng gia đình đã phải trải qua không ít bao nhiêu là tình cảnh khắc nghiệt, đã tôi luyện cho anh bản lĩnh mạnh mẽ để đối mặt được với khổ ải.
Nếu là người bình thường, bị nhốt trong phòng tối thế này sẽ không chịu được mà làm ầm ĩ, đập phá cửa gọi người đến. Nhưng anh lại tỏ ra bình tĩnh đến lạ thường. Anh rất ung dung mà thản nhiên ngồi bên cạnh cô, ngắm nhìn tư thế lúc cô ngủ, không khỏi mỉm cười khẽ.
" Thật giống một con mèo con! ".
Đúng lúc này, Hân Nhi bất giác động đậy, cô hơi hé mắt lại có chút giật mình khi không gian xung quanh tối đen như mực. Trần đời Hân Nhi vốn rất sợ bóng tối, đã vậy còn là vừa mở mắt ra đã thấy một mảng tối om, cô theo bản năng sợ hãi mà hét lên.
" A!!! ".
Bùi Hoàng Hải thấy cô đã dậy, lại còn tỏ ra hoảng sợ như vậy thì cất tiếng để cô biết anh đang ở đây.
" Đừng hét nữa. Chúng ta bị nhốt lại rồi ".
Anh chỉ nói ngắn gọn một câu liền giải thích toàn bộ tình cảnh mà hai người đang gặp phải.
Hân Nhi nhìn người đàn ông mờ ảo ẩn hiện trong phòng tối, trên tay chiếu đèn flash về phía mình. Cô khẽ hé miệng còn chưa hết kinh ngạc, miệng nhỏ lắp bắp.
" Gi…giám đốc! Chúng ta…tại sao lại bị nhốt? ".
Nhìn khuôn mặt đang ngơ ngác kinh hãi hỏi mình, Hoàng Hải liền chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-nhau-giua-chon-phon-hoa/3344393/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.