Mình đã sống ở thành phố Manhattan này suốt 17 năm qua.
Mình đã từng đi ăn dim sum ở khu phố Tàu và bánh pizza ở quán Little Italy. Mình từng leo lên nóc tòa nhà Empire State và tượng Nữ thần tự do. Mình đã lần ra tổ tiên của rmình khi lần đầu tiên đặt chân tới đất nước này (từ Anh, bên đằng bố và từ Hungary, bên đằng mẹ),thông qua Đảo Ellis – hòn đảo của những người di cư. Mình từng bỏ hàng giờ đồng hồ đắm chìm trong hiệu sách Strand – hiệu sách cũ lớn nhất thế giới.
Mình từng ăn sáng tại tiệm Tiffany danh tiếng (món bánh vòng trên đường tới Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại cùng Christopher) và chiêm ngưỡng rất nhiều bức tranh nổi tiếng ở đây (không thể tin nổi họ chẳng cần tới sự trợ giúp của máy tính và đồ họa để vẽ nên những bức tranh sống động như vậy).
Mình đã từng đi tàu điện ngầm tới Đảo Coney, chơi đạp vịt ở Công viên Trung tâm và trượt băng (mặc dù không giỏi lắm) ở công viên Rockefeller. Mình thậm chí còn từng đi dạo quanh tòa nhà Trung tâm Thương mại Thế giới, hồi nó vẫn còn nguyên vẹn và chưa biến thành Ground Zero.
Nhưng mình chưa từng bao giờ ngồi đằng sau xe máy cùng một anh chàng điển trai và vi vu khắp đại lộ số 4.
Thì ra trên đời vẫn còn có phương thức đi lại hay ho đến vậy. Nó tuyệt vời hơn đứt các cách di chuyển khác trước giờ của mình – là tàu điện ngầm và đi bộ. Mặc dù gió thổi vào mặt mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-chinh-minh-airhead/2127363/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.