Cái chủ ý ngu ngốc đó là của Từ Lỗi.
Phản ứng đầu tiên của Âu Dương là liếc một cái, rồi mắng: “Cái đầu cặn bã của ông bị úng nước rồi, bảo tôi đi hại bao rường cột tương lai của đất nước.”
Từ Lỗi không nóng chẳng vội, xoa cái bụng béo tròn, còn ợ một tiếng no nê. Lúc đó, vừa ăn uống no say từ nhà hàng ra, bọn họ đang đứng dưới gốc cây ngô đồng, định trở về khách sạn. Cuối thu, lá ngô đồng rơi đầy trên đất, đạp lên vang tiếng thật giòn.
“Thì cũng đang rảnh rang không có chuyện gì làm, kiếm chút tiền tự sướng tự vui cũng được mà.” Từ Lỗi cười khì khì.
“Tôi không cần số tiền đó.” Âu Dương nói như gắt. Anh vô cùng nghi ngờ khả năng nhận thức của các bậc quan phụ mẫu quê mình, nếu không thì tại sao Từ Lỗi lại có thể bộc lộ hết tài năng, vượt qua hơn mười ngàn giáo sư khác, trở thành bộ trưởng trẻ tuổi nhất của bộ giáo dục thành phố được chứ.
Từ Lỗi ôn tồn: “Biết rồi, ông là kẻ có tiền, thế thì phục vụ miễn phí vì sự nghiệp giáo dục của quê nhà đi!”
Suýt nữa Âu Dương phát sặc: “Từ đại bộ trưởng, tôi nói tiếng nước ngoài hay sao mà ông nghe không hiểu?”
Từ Lỗi gật gù như gà mổ thóc: “Thì tôi cũng đang mong ông về dạy ngoại ngữ cho đây! Chớ nóng, nghe tôi nói đã. Lớp này không phải bình thường, là lớp nâng cao đó. Khả năng tự học, ý thức tự giác của tụi nó đều là số dzách hết, thật ra chẳng phải lo gì hết. Chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-kiem-dao-dao-hoa/80607/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.