Edit: Châu || Beta: Bông
Sầm Tuế Tuế nhìn Giản Chính Nghị và Giản Chính Bình đều trưng ra vẻ mặt rất khó coi, ra vẻ rất khó hiểu, “Chú hai chú ba có chuyện gì ạ?”
Giản Chính Nghị nhanh chóng hồi hồn, cười khẩy, “Không có gì, không có gì đâu, chú chỉ ngạc nhiên không hiểu sao cháu lại không có ký ức thôi.”
Sầm Tuế Tuế gật đầu, nói như thật, “Chắc vì hồi bé cháu gặp quá nhiều thương tổn, cho nên mới bị quên có lựa chọn.” Cô nhún vai, ra dáng không sao cả, “Ngược lại anh Sóc lại không chê, he he.”
Giản Chính Nghị cùng Giản Chính Bình liếc mắt nhìn nhau, Giản Chính Nghị rất kín đáo gật đầu. Giản Chính Bình bèn nói, “Có hay không có ký ức đúng là không có chuyện gì, mà Giản Sóc nhận ra cháu, tốt với cháu là được.”
“Đúng vậy ah.” Sầm Tuế Tuế cười, kéo tay Giản Sóc, ngẩng đầu nhìn anh, “Việc may mắn nhất đời cháu là gặp anh Sóc, anh ấy nhận ra cháu, nếu không có anh ấy, không biết giờ cháu đang lay lắt chỗ nào.” cô vô tình cố ý để lộ ra, nếu mình không gặp được Giản Sóc, thì đại khái sẽ sống cuộc sống vô cùng khốn khổ, biến mình thành đứa bé bi thảm.
Mắt Giản Chính Nghị sáng rực lên, trong lòng đã có chủ ý. Ông ta hàn huyên thêm vài câu với Giản Sóc, rồi kéo Giản Chính Bình về.
Toàn bộ quá trình, Giản Chính Quốc và Lâm Nguyệt đều không đi ra, cũng không hỏi han gì, chào hỏi ở cửa xong là không hề bước chân vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-em/1953601/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.