Lương Nghiên nói câu ấy một cách nghiêm túc, Thẩm Phùng Nam sững người rồi bật cười: “Sao lại chiều hư chứ?”.
“Không thể nói rõ được, hình như càng ngày em càng lười rồi.” Lương Nghiên nhíu mày: “Em cũng chẳng hiểu”.
“Vậy thì đừng nghĩ nữa.”
Thẩm Phùng Nam tỏ vẻ thờ ơ, ôm lấy cô, đặt tay lên ngực trái của cô: “Hôm nay có cảm giác gì?”.
Tháng nay, câu này, gần như ngày nào anh cũng hỏi.
Lương Nghiên không hề suy nghĩ, trả lời theo lệ: “Không có cảm giác gì”.
Có thể là thấy thái độ của cô hờ hững, Thẩm Phùng Nam không lên tiếng mà chỉ liếc nhìn, buông tay xuống rồi lần sờ vào eo cô, áp tay lên da, lần tìm lên ngực.
Lòng bàn tay anh nóng rẫy, chạm vào vết sẹo đó khiến Lương Nghiên run rẩy.
Thẩm Phùng Nam ngước mắt lên: “Đau à?”.
“Buồn.”
Thẩm Phùng Nam ngồi im, ngón tay nhẹ nhàng cọ qua sát lại. Một lát sau, anh cụp mắt xuống: “Chắc là sẽ để lại sẹo đấy”.
Lương Nghiên tỏ vẻ hững hờ: “Có vấn đề gì đâu, làm gì có ai nhìn thấy”. Ngừng một chút, cảm thấy câu này không ổn, cô lại bổ sung thêm: “Chỉ có anh thôi”.
“…”
Không biết tiếp lời thế nào, đôi mắt Thẩm Phùng Nam hơi tối đi. Anh nhìn cô, thu tay về rồi kéo áo của cô xuống: “Ăn cơm nhé?”.
“Vâng.”
Sau khi ăn xong, Thẩm Phùng Nam rửa bát, Lương Nghiên tiếp tục dọn dẹp đồ của mình. Lần này sống lâu, Thẩm Phùng Nam và Thẩm Nghệ đã mua cho cô rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-duong/3177637/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.