Lương Nghiên đứng sững lại, còn Lương Việt Đình thì nhíu mày nhìn về phía Nghiêm Kỳ.
Không thể không nói, câu nói này xuất phát từ phía Nghiêm Kỳ quả thực có phần kỳ lạ.
Từ nhỏ hắn đã là “Hỗn thế ma vương”, đến thời thanh xuân lại càng ương bướng, thường xuyên đánh nhau gây chuyện, làm gì có chuyện để ai vào mắt.
Hắn là kẻ thà chịu phạt chứ không nhận sai.
Nếu không phải vì hắn nói câu này khá thấp, Nghiêm Ninh nhất định cũng sẽ nghe đến rơi nước mắt.
Nhưng những điều này có ích gì?
Lương Nghiên chưa bao giờ mong mỏi hắn nhận lỗi.
Nghiêm Kỳ cứ đứng đó, dường như không thể ngẩng đầu lên được.
Có phải hắn thật sự đã biết sai không, bản thân hắn cũng không rõ.
Có những lời hắn đã nghĩ, hôm nay tìm cô vốn dĩ cũng có ý muốn nói rõ ràng. Nhưng không thể nào ngờ cơ sự lại thành thế này, một chút lý trí còn sót lại của hắn đã bị hủy hoại sạch sẽ.
Hắn muốn nói chuyện riêng với Lương Nghiên, nhưng Lương Việt Đình lại đứng đực ở đó.
Nghiêm Kỳ dụi mắt, cổ họng nghẹn rồi lại nghẹn. Cuối cùng hắn mặc kệ hết thảy, mặt dày nói: “Nghiên Nghiên, tôi thừa nhận tất cả đều là lỗi của tôi, lúc đó tôi không nên, không nên…”.
Không nên thế nào?
Không nên hôn cô, sờ cô, không nên “thủ dâm” trước mặt cô, càng không nên suýt chút nữa thì muốn cô.
Nếu tối đó cô không đâm hắn một dao, hắn thật sự sẽ không kiềm chế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-duong/3177601/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.