Bụi cây xanh che khuất bóng hình Lương Nghiên, rõ ràng họ không chú ý tới sự có mặt của cô.
Cách nhau một khoảng, Lương Nghiên nghe thấy tiếng cô gái: “Anh không ăn bánh gato thì thôi, em làm món sườn xào chua ngọt cho anh là được chứ gì…”.
Một ngữ điệu thật thân thiết và tự nhiên.
Hơn nữa, cô ấy còn khoác tay Thẩm Phùng Nam.
Thẩm Phùng Nam kéo cửa tòa nhà ra, họ cùng đi vào trong.
Trời dường như bỗng tối sầm lại.
Một đôi vợ chồng già sống trong tòa nhà này tản bộ trở về, liếc nhìn thấy một người đứng trong bóng cây thấp lùn liền giật mình.
“Ai đây…”
“Trốn vào đó hù người sao.”
Họ càu nhàu một câu, vừa nhìn vừa đi về phía có ánh điện.
Lương Nghiên đứng đực ở đó một lúc, đút di động vào trong túi quần rồi đạp xe về nhà.
Buổi tối Triệu Yên Tích trở về, vẫn mở tủ lạnh tìm sữa chua để uống như mọi khi, rồi bỗng sửng sốt vì một chiếc bánh gato cực to bên trong.
“Lương Nghiên!” Cô ấy hét lên: “Cậu mua bánh gato hả!”.
Phòng ngủ không một tiếng trả lời.
Triệu Yên Tích nghi hoặc đứng nhìn một chút rồi lôi chiếc bánh ra.
Cô ấy mở nắp, phát hiện bánh đã bị ăn rồi, còn bị ăn với phong cách thảm không sao tả xiết.
Rõ ràng việc này do Lương Nghiên làm.
Triệu Yên Tích đau lòng vô cùng. Ăn thì cứ ăn, ăn dần dần từ rìa vào không được hay sao, sao lại chọc góc này một miếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-duong/3177573/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.