Sau một chút sững sờ, Lương Nghiên lập tức hiểu ra, cũng không nói một câu, quay đầu nói với Triệu Yên Tích và Trì Hiến: “Bám theo!“.
“Ồ!”
Hiếm có dịp hai người ngốc nghếch đó không hỏi gì, nhanh nhẹn chạy theo.
Thẩm Phùng Nam dẫn đường.
Rõ ràng anh rất thông thạo vùng núi này, bước chân rất nhanh, chạy mải miết, đầu không buồn quay lại.
Ba cái bóng phía sau bám theo anh xuyên qua rừng rậm.
Trên núi rất nhiều cỏ dại, gai nhọn đâm tua tủa. Nhưng lúc này không ai còn quan tâm đến điều ấy được nữa. Triệu Yên Tích và Trì Hiến mặc quần đùi, bắp chân bị xước mấy vết mà cũng không kêu, dường như đã dốc hết sức bình sinh.
Dọc đường, họ vừa chạy vừa thở hồng hộc, xuyên qua rừng, cuối cùng cũng nhìn thấy con đường xuống núi.
Thẩm Phùng Nam bỗng nhiên dừng lại. Anh quay lại, Lương Nghiên không phanh kịp, ngã thẳng vào lòng anh.
Thẩm Phùng Nam nắm chắc khuỷu tay cô, đỡ cô đứng vững.
Lương Nghiên chạy tới nỗi mặt mũi đỏ bừng, trán và chóp mũi lấm tấm mồ hôi, tóc cũng bị những chạc cây đâm rối, trên đỉnh đầu còn vương hai chiếc lá vàng.
Thẩm Phùng Nam vừa chạm tay vào, lá vàng liền rơi xuống, mái tóc Lương Nghiên cũng bớt bù xù.
Cô ngẩng đầu, nhìn anh thở dốc.
Khuôn mặt anh cũng đổ mồ hôi, hai hàng lông mày đen sậm ướt rượt.
Thẩm Phùng Nam đỡ lấy vai cô: “Đã nhìn thấy dòng sông kia chưa?“.
Anh chỉ tay xuống núi. Lương Nghiên nhìn qua, dưới chân núi thật sự có một con sông. Cô tỉnh ra, đây không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-duong/124253/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.