Vào lúc Lâm Khả Tụng muốn trở lại phòng ngủ, cô phát hiện hình như cửa phòng bếp chỉ khép hờ.
Là Meire quên khóa cửa sao?
Hay là Giang Thiên Phàm ở bên trong.
Ngón tay Lâm Khả Tụng vịn vào bên cạnh cửa, chậm rãi mở nó ra.
Trong bóng tối, cô mơ hồ thấy một bóng dáng trong góc phòng bếp.
Lâm Khả Tụng mò tới đèn ở bên tường, ấn xuống, trong nháy mắt, cả phòng bếp đều sáng lên.
Mà bóng dáng đưa lưng về phía Lâm Khả Tụng kia, đứng ở kệ hàng hóa cuối cùng, không biết đang làm gì ở trong góc.
Trong nháy mắt khi ánh đèn sáng lên, anh ta kéo nón xuống, đột nhiên xoay người, tông vào Lâm Khả Tụng, xông ra ngoài.
Lâm Khả Tụng giữ vai của mình, đau đến xương hình như cũng muốn nứt ra.
Nhưng giây kế tiếp, cô hiểu rõ.
Đó là ăn trộm!
Phòng nhà Giang Thiên Phàm nhiều như vậy nhưng lại trống trải, nhất định là một tòa nhà trống không!
Lâm Khả Tụng chợt nghĩ đến Giang Thiên Phàm, không thấy anh, không biết kẻ trộm có cố ý gây bất lợi gì cho anh không?
Người đàn ông kia đã chạy trốn ra ngoài, sắp rẽ cua, nơi đó chính là phòng của Giang Thiên Phàm!
Vào giây phút đó, một âm thanh hết sức thống khổ vang lên, ngay sau đó chính là tiếng thứ gì đó ngã xuống.
Trong lòng Lâm Khả Tụng cả kinh, vội nhấc chân đi.
“Giang Thiên Phàm! Giang Thiên Phàm!”
Giọng nói của cô vang vọng trong hành lang trống trải, nhưng không có tiếng trả lời của Giang Thiên Phàm.
Lòng nóng như lửa đốt.
Lâm Khả Tụng thề,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-dap-tren-dau-luoi/146974/chuong-26-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.