Editor: Tranh
“Nấm Khấu Bắc được cho vào súp nấm Khẩu Bắc quá nhiều. Nếu cho số lượng nấm Khấu Bắc vào vừa đủ thì có thể nâng cao hương vị của gan và ruột heo, nhưng nếu cho vào lượng nhiều hơn, sẽ át mất hương vị tinh hoa nhất.”
Nói xong, Giang Thiên Phàm đã chuẩn bị đứng dậy.
Lâm Khả Tụng nhìn chén gan xào giống như chưa từng bị đụng vào, đau lòng muốn chết. Mỗi lần cô mang món gan xào của bà Vương cho bầy mèo ham ăn trong phòng ngủ, chúng nó đều hận không thể liếm sạch sẽ. Nhưng Giang Thiên Phàm lại chỉ ăn một miếng, còn có giọng điệu soi mói.
Lâm Khả Tụng không muốn bà Vương nhìn thấy thức ăn còn nhiều như vậy, vội vàng lấy cái muỗng mà Giang Thiên Phàm đã dùng qua, ăn hết hai ba lần, thiếu chút nữa là bị phỏng.
Giang Thiên Phàm lại dùng gậy dò đường gõ lên bàn một cái, nhỏ giọng nói: “Đi. Đi tới một chỗ.”
Lâm Khả Tụng tùy tiện lau miệng, nghĩ thầm món gan xào của bà Vương không hợp với anh, thành phố lớn như thế, chắc sẽ có món hợp khẩu vị của anh.
Cô đỡ xe đạp, Giang Thiên Phàm ngồi lên, Lâm Khả Tụng nghĩ ở trong lòng tiếp theo nên đi chỗ nào.
Dần dần, bọn họ đi tới một ngõ nhỏ. Dưới bánh xe đất đá đầy đủ, làm cho xe không khỏi lắc lư.
Lâm Khả Tụng nghiêng ngã đến mấy lần. Cô vốn tưởng Giang tiên sinh ở sau lưng sẽ giữ cô, hoặc ít nhất thì ôm cái đệm, nhưng từ đầu đến cuối anh ta vẫn bình tĩnh rũ hai tay xuống đùi.
Điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-dap-tren-dau-luoi/146953/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.