"Nếu như cô không muốn, thì thôi vậy."
Đúng lúc Giang Thiên Phàm xoay người trở về xe, lập tức Lâm Khả Tụng như tên lửa bắt lấy cánh tay của anh: "Muốn! Tôi rất sẵn lòng! 1000 Đô-la là tiền mặt, chuyển khoản hay là chi phiếu!"
Sau khi nói những câu này xong, trong chốc lát cô cảm thấy hình như mình luôn không thể ngẩng đầu kiêu ngạo trước mặt tiền bạc, lộ ra bản tính chân chó như lúc Tống Y Nhiên dùng ‘tôm hùm chua cay’ dụ dỗ.
Nhưng mà là 1000 Đô-la đó! Tương đương hơn sáu ngàn nhân dân tệ!
(6000 NDT ~ 19.882.267,78 VNĐ – Gần 20 triệu.)
Nếu như mình thật sự đi Newyork, nhất định là phải mang một ít vốn sang đó!
Để một ngày kiếm được 1000 Đô-la, chỉ cần mang theo vị tiên sinh lạnh lùng bị mù này đi ăn uống mà thôi, có việc để làm, tại sao không cần?
Nhưng mà Giang Thiên Phàm lại cau mày lại, dùng sức giật cánh tay mình về.
Nguy rồi...... Chẳng lẽ mình gấp gáp quá mức, chọc giận ông chủ rồi hả?
"Vị tiểu thư này, Giang tiên sinh không thích người khác đụng vào người ngài ấy." Trợ lý Lý Ngạn lên tiếng nhắc nhở.
Lâm Khả Tụng vội vàng rút tay mình lại.
"Mặt khác, Giang tiên sinh là người quan trọng trong giới ẩm thức người Trung Quốc. Đặc biệt là vị giác của ngài ấy. Cho nên tôi hi vọng sẽ cô sẽ không dẫn ngài ấy đi ăn món nào đó ảnh hưởng đến sức khoẻ cơ thể hay là nơi dơ dáy bẩn thỉu."
Ám chỉ của Lý Ngạn vô cùng rõ ràng.
Nhất thời Lâm Khả Tụng không biết nói gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-dap-tren-dau-luoi/146952/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.