Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
- ---------------------------
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, phản chiếu đường cong hơi nhô lên trên chiếc giường lớn.
Phó Ấu Sanh nghe thấy tiếng chuông điện thoại, mới mơ mơ màng màng mở mắt.
Theo bản năng sờ so.ạng bên cạnh.
Nhiệt độ lạnh băng khiến cô đột ngột tỉnh giấc.
Mở đôi mắt mờ sương ra, người đàn ông tối qua chung gối cùng giường với cô, đã sớm không thấy đâu.
Phó Ấu Sanh tỉnh hẳn.
Cúi đầu cầm lấy chiếc điện thoại di động đang rung trên tủ đầu giường, thanh âm vẫn có chút khàn khàn: "Alo?"
Bên cạnh điện thoại có đặt một cốc nước, không biết rót từ bao giờ, nhấp thử đã thấy hơi lạnh.
Tối qua ngủ quá trễ, cô cũng quên mất không uống nước.
Văn Đình ở đầu dây bên kia nói: "Phó Tiểu Sanh, cô chạy đi đâu rồi??"
"Sao trong phòng không có ai?"
Trong tay Văn Đình có một tấm thẻ khóa dự phòng phòng cô, sáng sớm qua gõ cửa không thấy cô trả lời, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi.
Phó Ấu Sanh trì độn(*) nhìn xung quanh.
(*) trì độn: chậm chạp; ì; trì trệ; không nhạy bén; không lanh lợi (cảm quan, tư tưởng, hành động). Ở câu trên thì vì Phó Ấu Sanh do mới ngủ dậy nên còn hơi mơ màng, cá nhân mình thấy để là trì độn sẽ hay hơn chậm chạp hay trì trệ.
Đúng ha.
Tối qua cô chạy qua phòng Ân Mặc ngủ.
Theo động tác nghiêng người về phía trước của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-dap-khong-nghe-loi/2773466/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.