Đến cuối cùng, Ân Mặc cũng không có tự mình giải quyết.
Bởi vì anh không có hứng thú biểu diễn màn "xuân cung sống" trước công chúng.
Sau khi bị Phó Ấu Sanh đẩy ra khỏi phòng nghỉ, Ân Mặc rũ mắt nhìn mảnh vải ren nhô ra khỏi mép túi, khuôn mặt lãnh đạm tự tiếu phi tiếu (cười như không cười).
Xương ngón tay cong lên, vừa định gõ cửa.
Giây tiếp theo—-
"Ân tổng, sao ngài lại ở đây?"
Nhà sản xuất tiến đến hỏi Ân Mặc.
Ân Mặc không chút để ý hạ tay xuống, nhét lại mảnh vải ren, rồi mới không nhanh không chậm nói: "À, tới tìm người."
Nhà sản xuất liếc nhìn phòng nghỉ dán tên Phó Ấu Sanh, lập tức nhớ ra quan hệ của vị này với Ân tổng, cười chân chó (nịnh hót): "Cần tôi gõ cửa cho ngài không?"
"Không cần."
Ân Mặc quay người rời đi: "Nói về chuyện kịch bản trước đã."
"Mời đi bên này, mời đi bên này, biên kịch cùng giám chế bọn họ đều đang đợi ngài."
Nhà sản xuất lập tức mời Ân Mặc đi qua.
Phó Ấu Sanh ra cửa không nhìn thấy Ân Mặc, hơi nhướng đôi lông mày mảnh.
Tiểu Nặc đi tới: "Chị Sanh, đạo diễn nói tối nay Ân tổng mời khách, bảo chúng đa đều phải đi.
"Không đi."
Chẳng qua, da cô ấy trắng, bờ vai mảnh khảnh nên mặc váy hai dây như vậy rất hợp, dáng người cũng vừa vặn. Trang điểm rất nhẹ, chỉ là son môi màu đỏ tím đậm, làn da trắng nõn, tóc đen môi đỏ, quyến rũ mà tao nhã.
Tùy ý nhướng mày, mỗi cái cau mày mỉm cười đều là phong tình.
Tiểu Nặc nhìn thấy nữ minh tinh nhà mình cao quý lãnh diễm đi về phía khách sạn.
Có chút rối rắm, "Không đi không được đâu, anh Văn nói phải để chị tham gia nhiều hoạt động xã giao."
"Nếu để anh Văn biết, nhất định lại cằn nhằn chị đó."
Khoảng thời gian này, Văn Đình đang bận rộn với thông báo chính thức người phát ngôn toàn cầu của TN, không có thời gian để đi cùng Phó Ấu Sanh đến đoàn phim.
Phó Ấu Sanh không dao động.
Tiểu Nặc không lay chuyển được cô, gần như đã bỏ cuộc.
Đi theo bên cạnh Phó Ấu Sanh: "Chị Sanh, nếu chị không đi, thật là tiện nghi cho mấy nữ diễn viên khác trong đoàn, bọn họ nghe Ân tổng tới, đều trở về chọn lễ phục, sợ sẽ bị so sánh với chị."
Vẻ đẹp của Phó Ấu Sanh hiển nhiên ai cũng phải công nhận.
Phàm là khi cô có mặt, những người phụ nữ khác đều không có cảm giác gì gọi là tồn tại.
Tiểu Nặc thấy cô có hứng thú, cảm thấy có hi vọng, giữ chặt lấy cô: "Đi đi chị, chị Sanh mà đi chắc chắn sẽ diễm áp toàn trường luôn!"
Phó Ấu Sanh nghĩ nghĩ, không cự tuyệt nữa.
7 giờ tối.
Khi Phó Ấu Sanh tới phòng bao của nhà hàng, bên trong đã ngồi hai bàn.
Vừa vào cửa cô đã nghe thấy giọng nói lớn của đạo diễn.
Xoa xoa lỗ tai, Phó Ấu Sanh bước vào, vừa nhìn liền thấy người đàn ông ngồi trên ghế chủ vị, những ngón tay thon dài sạch sẽ đang cầm một ly rượu trong suốt thưởng thức, tư thái nhàn nhã biếng nhác, có chút không hòa hợp với những tiếng nói lớn của mấy người đàn ông trung niên.
Ân Mặc dường như cảm nhận được ánh mắt của cô.
Ngước mắt liếc nhìn cô một cái.
Đúng lúc này, đạo diễn cũng theo tầm mắt Ân Mặc nhìn qua, đạo diễn – người đã uống hai ly rượu trắng – vẫy vẫy tay: "Tiểu Phó, cô đến muộn, qua đây tự phạt ba ly để xin lỗi Ân tổng."
Phó Ấu Sanh đang nghĩ hiện tại bản thân quay đầu trở về liệu có khả thi không.
Nhưng mà đạo diện không cho cô cơ hội suy nghĩ.
Thật sự kéo cô tới trước mặt Ân Mặc.
Nhét cho cô ly rượu trắng: "Kính rượu với Ân tổng."
Phó Ấu Sanh nhìn ly rượu trắng.
Rồi lại nhìn Ân Mặc đang im lặng mỉm cười.
Thấy Phó Ấu Sanh bất động.
Đầu ngón tay Ân Mặc chậm rãi vu.ốt ve ly ngọc: "Không kính cũng không sao."
Liếc nhìn chỗ trống bên cạnh, ngữ điệu bình đạm: "Phó tiểu thư, mời ngồi."
Phó Ấu Sanh bỗng nhếch môi, cười tươi như hoa với Ân Mặc: "Kính chứ, sao dám không kính Ân tổng, tôi sợ đêm nay sẽ bị phong sát đó."
Ngay sau đó cũng không thèm nhìn anh, chỉ hơi ngẩng đầu lên, một hơi uống cạn ly rượu trắng.
"Khí phách!"
"Không nhìn ra nha, tiểu Phó cô còn có loại tửu lượng này."
"Tiểu Phó thật biết đùa, Ân tổng đâu phải loại người keo kiệt như vậy."
Trên bàn rượu, mọi người cười nói đùa giỡn.
Sau khi Phó Ấu Sanh bụng rỗng uống một ly rượu, đã cố gắng kìm nén cảm giác muốn ho.
Uống xong cô mới thấy hối hận, mỗi lần nhìn thấy Ân Mặc, cô đều không thể giữ được bình tĩnh.
Phó Ấu Sanh xoa xoa trán bắt đầu choáng váng, "Xin lỗi, tôi đi toilet trước."
Nói xong, Phó Ấu Sanh bước ra ngoài.
Ánh mắt Ân Mặc âm trầm, nhiều năm như thế, tính tình cô vẫn vậy, hơn nữa bị anh nuông chiều càng ngày càng tăng, khi tức giận liền không thèm quan tâm.
Chờ khi bóng dáng cô vừa biến mất ở cửa, Ân Mặc không nhanh không chậm kéo cà vạt, đứng lên: "Đi ra ngoài hút điếu thuốc."
Tề Yến Chi vừa chuẩn bị đứng dậy, cân nhắc một lát, cũng đứng dậy theo: "Tôi ra ngoài hít thở một chút."
Mọi người: "......."
Một bàn này ngoại trừ cao tầng đoàn phim, thì chính là một vài diễn viên chính gạo cội, một đám đều là nhân tinh(*).
(*)Nhân tinh – 人精: Là những người đặc biệt có đầu óc, biết tính toán, đối nhân xử thế khôn khéo, không bao giờ để mình bị lừa gạt. (Theo baidu)
Thấy bầu không khí cổ quái, anh nhìn một cái tôi cắt ngang một câu.
Rất nhanh, phòng bao một lần nữa khôi phục náo nhiệt.
Ân Mặc đi rất nhanh.
Khoảng khắc Tề Yến Chi do dự, anh đã biến mất.
Đôi mắt Phó Ấu Sanh mông lung, hoàn toàn không nhìn thấy bản thân đã đi vào cái nhà vệ sinh nào.
Vừa mới bước vào.
Lại nghe thấy tiếng gào của đàn ông: "A! Nữ sắc lang(*)!"
(*)Sắc lang: dê x.ồm, biế/n thái, yêu râu xanh
Phó Ấu Sanh nhìn thấy một người đàn ông mặc quần jean màu xám, tay đang đỡ thứ gì đó.
Không đợi cô nhận ra thứ đó là cái gì.
Giây tiếp theo.
Mắt liền bị một đôi bàn tay to che lại.
Sau đó bị ôm eo kéo ra ngoài.
Giọng nói trầm ấm của Ân Mặc vang lên rõ ràng: "Xin lỗi, bạn nhỏ nhà tôi uống nhiều quá không nhìn rõ biển báo."
Người thanh niên suýt chút nữa bị ánh mắt Phó Ấu Sanh phi lễ(*) kia, có lẽ cũng uống hơi nhiều, căn bản không nhìn rõ mặt cô: "Uống nhiều thì trông coi cẩn thận chút, vạn nhất làm tôi sợ đến mức sau này không thể cương lên nữa. Ai sẽ chịu trách nhiệm! Nhà tôi năm đời đơn truyền đấy!"
Thì nhìn thấy người phụ nữ say đến mức mờ mắt đang được bản thân ôm trong ngực thò tay vào túi xách lấy ra một tấm card nhỏ, kẹp vào tay nắm cửa, lớn tiếng nói với người kia: "Cầm lấy mà dùng, không cần cảm ơn!"
Tay cô không vững.
Tấm card nhỏ rơi xuống đất.
Ân Mặc quét mắt, ánh mắt tối sầm lại: "Ở đâu ra?"
Phó Ấu Sanh nằm trong lòng anh, nhìn anh mỉm cười một lúc.
Trước khi sự kiên nhẫn của Ân Mặc mất hết, bổng nhiên nhón chân lên, dùng ngón tay mềm mại nhéo vành tai Ân Mặc, đôi môi đỏ mọng ghé sát, hơi thở như lan: "Tôi nói nhỏ với anh, anh đừng nói với chồng tôi."
"Thật ra chồng tôi cũng có cái bệnh này."
"Đây là số của chuyên gia mà tôi cố ý nhờ người xin."
Ân Mặc cởi áo vest ra che mặt cô, sau đó giữa tiếng kinh hô(*) của Phó Ấu Sanh, trực tiếp chặn ngang bế cô lên, đi ra ngoài.
(*)Kinh hô: kêu lên trong cảnh báo hoặc ngạc nhiên
Bên ngoài WC nam.
Nam thanh niên kéo khóa từ bên trong đi ra.
Nhặt tấm card nhỏ rơi trên mặt đất lên, mừng rỡ đến mức tỉnh cả rượu.
Bảo vật gì thế này.
Trên tấm card nhỏ màu sắc sặc sỡ, viết vô cùng rõ ràng: Chứng kiến kỳ tích, mang thai sinh con. Phía dưới in một hàng chữ nhỏ: Vô sinh, nam giới khó cương c.ứng, xuất tinh sớm, ít tinh trù.ng, tinh tr.ùng yếu, mời đến Phòng khám số 1043, thị trấn Hạnh Phúc, khu XX, đường XX, chuyên gia sẽ giúp ngài giải quyết phiền não, giúp ngài tương lai sinh sôi vô tận, hạnh phúc suốt đời.
*
Xe của Ân Mặc đậu bên ngoài
Xe của Ân Mặc đậu bên ngoài.
Vừa lên xe, Phó Ấu Sanh liền từ trong áo vest chui ra.
Ân Mặc giữ lấy gáy cô, mặt không đổi sắc: "Không có."
Sau khi Phó Ấu Sanh say rượu, căn bản không sợ khuôn mặt lạnh lùng của Ân Mặc, cả người đều treo trên người anh làm nũng: "Anh không thương em nữa, anh xấu xa!"
Hương thơm thanh nhã của người phụ nữ cùng hương thơm thoang thoảng của rượu hòa quyện vào nhau, tạo thành một hương thơm mê hoặc lòng người.
Nó dụ dỗ người ta không tự chủ được muốn đi sâu, rồi đi sâu hơn nếm thử.
Ân Mặc thấy cô chu đôi môi đỏ mọng, tràn đầy xuân sắc vô ý câu dẫn, đôi mắt vốn lạnh lùng dần dần tràn ngập u ám mãnh liệt.
Vốn dĩ không nghĩ ở trên xe bắt nạt cô, nhưng mà nhìn dáng vẻ này của cô, trong đầu Ân Mặc hiện lên hình ảnh ban ngày ở trong phòng nghỉ, hô hấp trở nên khó khăn.
Đầu ngón tay nhéo nhéo làn da mỏng sau gáy, không biết từ lúc nào, lại biến thành sự mơ.n trớn mang theo cảm xúc khác, những vết chai mỏng cọ qua gáy cô.
Ân Mặc nhìn thấy rõ vẻ quyến rũ trên khuôn mặt nhỏ của người phụ nữ trong lòng mình.
Bên dưới chiếc váy hai dây, đôi chân trắng nõn mềm mại chồng lên nhau.
Biểu tình giống như khó mà chịu đựng.
"Ân Mặc, Ân Mặc."
Người phụ nữ khẽ cau mày, gọi tên anh.
Ân Mặc hiểu cô rất rõ, cô muốn cái gì, Ân Mặc rõ nhất.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp: "Muốn anh hay muốn sữa chua đào?"
Tấm lưng mảnh khảnh của Phó Ấu Sanh dán chặt vào lưng ghế không chút kẽ hở, bị ép đến mức muốn khóc.
Ân Mặc nhẹ nhàng hôn lên nốt chu sa nhỏ kia của cô, môi mỏng chậm rãi thăm dò.
Tài xế đem xe đậu ở trong một rừng cây ngô đồng bên ngoài khách sạn.
Cách điểm dừng không xa, âm nhạc đài phun nước không biết vang lên lúc nào, một cột nước phun lên trên, lập tức giọt nước rơi tán loại, rơi đầy trên mặt nước lấp lánh, bắn ra từng bọt nước lẻ tẻ, bọt nước khuếch tán tạo thành gợn sóng lan rộng ra quanh đài, lại bị thành bể cứng rắn bật ngược trở lại.
Trong xe tối om, cần cổ thiên nga mảnh khảnh của Phó Ấu Sanh đột nhiên thẳng tắp, giọt nước mắt ấp ủ lâu ngày cuối cùng cũng từ hốc mắt đỏ hoe trượt xuống.
"Ân Mặc, lão khốn."
Giọng nói trước giờ thanh lãnh dễ nghe, lúc này mang theo âm rung mềm mại.
*
Khi Phó Ấu Sanh tỉnh lại, cảm thấy tứ chi rụng rời, mềm yếu không có cảm giác.
"Tỉnh rồi?"
Giọng nói rõ ràng lãnh đạm của người đàn ông truyền đến.
Phó Ấu Sanh theo bản năng nhìn qua.
Người đàn ông đeo kính gọng mỏng màu bạc, ngồi thẳng trên sô pha, trước mặt là chiếc laptop đang bật.
Trên đó dày đặc tràn ngập chữ.
Lọt vào tầm mắt liền đối mặt với khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm kia của Ân Mặc, cặp kính gọng bạc, áo sơ mi màu đen, quần tây màu đen, thông qua tròng kính mỏng, có thể nhìn thấy đôi mắt vô cảm của anh.
Trong đầu Phó Ấu Sanh hiện ra tám chữ lớn —- Văn nhã bại hoại, y quan cầm. thú.
Ân Mặc thấy cô chậm rì rì từ trên giường bò dậy, muốn đi vào nhà tắm tắm rửa.
Bỗng dưng mở miệng: "Chứng kiến kỳ tích, mang thai sinh con. Phía dưới in một hàng chữ nhỏ: Vô sinh, nam giới khó cươ.ng cứng, xuất tinh sớm, ít tinh trù.ng, tinh trù.ng yếu, mời đến Phòng khám số 1043, thị trấn Hạnh Phúc, khu XX, đường XX, chuyên gia sẽ giúp ngài giải quyết phiền não, giúp ngài....."
Thanh âm từ tính lại dễ nghe của người đàn ông đọc một tờ rơi ven đường, Phó Ấu Sanh giữ cửa nhà tắm, "Cái gì thế?"
Giây tiếp theo.
Trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng tối qua bản thân vào nhầm WC nam.
Khuôn mặt nhỏ của Phó Ấu Sanh vốn dĩ hồng hào vì khoan khoái quá độ lập tức xanh mét.
Cũng bất chấp đôi chân lúc này đang mềm nhũn của mình, bước nhanh đến mép sô pha, lật tung túi xách.
Quả nhiên —-
Không thấy tấm card nhỏ kia trong túi nữa.
Cũng có nghĩa là —-
Tối qua cô vào nhầm WC, lại đưa cho người ta tờ quảng cáo nhỏ, còn bị Ân Mặc bắt ngay tại trận, việc này không phải là nằm mơ!!!
Phó Ấu Sanh ôm ngực không dám tin.
"Xong rồi xong rồi xong rồi."
Chắc chắn bị nhận ra rồi.
"Huhuhu, em không còn mặt mũi mà gặp người nữa rồi."
Phó Ấu Sanh rút di động, muốn xem bản thân có lên tin tức xã hội hay không.
Tiêu đề hot search cô cũng đều nghĩ xong rồi, nhất định là #Sao nữ nổi tiếng đêm khuya lẻn vào WC nam, giở trò lưu manh với khách nam qua đường#
Ân Mặc nhìn dáng vẻ này của cô, khoanh tay.
Bình tĩnh nhìn cô: "Không phải trước tiên cần phải giải thích với anh, cái gì gọi là chồng tôi cũng có bệnh này sao?
Phó Ấu Sanh đang bận rộn, xua xua tay một cách lấy lệ: "Em uống say mà."
"Anh còn muốn so đo với lời nói của một con ma men sao."
Ân Mặc thấy cô vịt chết còn mạnh miệng: "Cái card kia em lấy ở đâu?"
Phó Ấu Sanh: "Đương nhiên là người phát tờ rơi bên đường đưa em rồi."
Rà soát các hot search một lượt, Phó Ấu Sanh đều không thấy bất kỳ tin tức nào về mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà.....
Đầu ngón tay mảnh khảnh dừng lại, Phó Ấu Sanh thấy một hot search chen ở giữa: Lão đại giới đầu tư mạo hiểm đêm khuya chơi xe chấn. Chấn động, bên trong xe khó lòng kìm nổi, hôn môi triền miên say đắm không ngừng.
Phó Ấu Sênh đối với cái từ "đêm khuya" này đặc biệt nhạy cảm.
Ngay sau đó click mở.
Sau đó con ngươi run lên: "Cmn...."
Ân Mặc nhíu mày thật sâu: "Không được nói tục."
Bây giờ đến lượt Phó Ấu Sanh mặt mày vô cảm đưa đem di động giơ trước mặt Ân Mặc: "Chuyện tốt anh làm."
Mặt mũi ném hết trước khán giả cả nước rồi.
Ân Mặc quét mắt nhìn màn hình.
Lọt vào mắt là chiếc Bentley quen thuộc kia, Ân Mặc khẽ tặc lưỡi.
Trong video.
Mặc dù sườn mặt Ân Mặc bị mờ, nhưng có thể mơ hồ nhận ra anh, đang ôm một người phụ nữ trên người mặc áo vest vào trong xe.
Đôi chân người phụ nữ thon trắng, mắt cá chân tinh xảo, đeo một chiếc lắc chân mỏng bằng bạch kim, chỉ cần nhìn đôi chân thon dài liền biết được đây là một đại mỹ nhân.
Sau khi hai người lên xe, ngồi trên xe hơn hai tiếng đồng hồ, xe mới khởi động.
Người sáng suốt đều biết trong xe xảy ra chuyện gì.
Phó Ấu Sanh lướt bình luận bên dưới:
——Cmn, còn nói lão đại VC cái gì chứ, trực tiếp công khai hình Ân Mặc lên luôn đi!
——Không ngờ Ân tổng lại lâu như vậy, phóng viên nói hơn hai tiếng lận
——Thật hâm mộ cô gái được Ân tổng ôm, huhuhu.
——Tôi lại hâm mộ Ân tổng, đôi chân này, chỉ nhìn thôi tôi cũng có thể chơi cả đêm.
——Năm phút, tôi muốn toàn bộ thông tin của người phụ nữ này.
——Thế nào lại cảm thấy đôi chân này nhìn có chút quen quen nhỉ?
——Lắc chân cũng trông cũng hơi quen quen?
——.............
Phó Ấu Sanh xem bình luận, thấp giọng thì thầm: "Em sẽ không bị người ta đào ra chứ?"
Nếu như bị đào ra........
Vậy bọn họ phải công khai sao?
Phó Ấu Sanh theo bản năng nhìn về phía Ân Mặc.
Lại thấy Ân Mặc đã cầm di động của bản thân lên gọi điện: "Thông báo bộ phận xã giao, xóa hot search, xóa bỏ tất cả video, ảnh chụp trong tay phóng viên cũng mua lại hết."
Phó Ấu Sanh vốn còn có chút mong đợi việc bọn họ sẽ công khai, lúc này nghe thấy thanh âm không chút tình cảm của Ân Mặc, trái tim chợt trùng xuống.
Anh vậy mà không muốn người khác biết được quan hệ của họ.
Lúc trước khi anh cùng Triệu Thanh Âm lên hot search, cũng không thấy anh làm sáng tỏ hay triệt hot search dứt khoát gọn gàng như vậy.
Hiện tại chỉ là vừa mới cùng cô lên hot search, thậm chí nhiệt độ còn chưa có lên cao, liền gấp gáp không đợi nổi phủi sạch quan hệ, sợ người ta phát hiện ra quan hệ của hai người.
Đôi môi Phó Ấu Sanh mím chặt.
Một lúc sau, mới từ từ bước vào nhà tắm.
Sau khi Ân Mặc gọi điện xong, nghe thấy tiếng nước vòi hoa sen trong nhà tắm truyền ra.
Rũ mắt xuống, lại xem đoạn video bị quay một lần nữa.
Nửa tiếng sau, Phó Ấu Sanh quấn khăn tắm từ trong nhà tắm đi ra.
Ân Mặc vẫn như cũ chăm chú nhìn điện thoại, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên nhìn cô.
Quăng điện thoại lên ghế sô pha, bỗng nhiên nói: "Mấy ngày này anh bồi em."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]