Vầng trăng tỏa ra sắc xanh treo giữa bầu trời đêm, toàn bộ thành phố yên lặng như thể không có người sống.
Từng tòa nhà cao cao thấp thấp hòa lẫn vào màn đêm đen đặc hệt như một bàn tay tội ác khổng lồ nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay.
Tiếng hít thở nặng nhọc của Quan Yếm xuyên qua lớp khẩu trang dày.
Cô nhìn xuống cuộc điện thoại đã cúp, rồi lại nhìn về "mình" đang đứng phía trước cách đây chưa đầy 5 mét.
Trong điện thoại chính là cô, trước mặt cũng là cô.
Nên tin ai đây?
Không... Phải nói là, liệu cô có dũng cảm để tin tưởng chính mình trong cuộc điện thoại kia không?
Dù lời nói của người trước mặt này là giả thì cô thật sự sẽ nghe theo mệnh lệnh trong cuộc điện thoại mà nhảy lầu sao?
Không thể nào.
Quan Yếm nhếch miệng —— Đùa cái quái gì vậy, có ai quy định phải chọn một trong hai đâu?
Cô nhìn chòng chọc cái người y hệt mình đứng đằng trước rồi cất bước đi qua.
Đối phương ánh mắt chớp động, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quen thuộc, vừa đưa tay về phía cô vừa nói: "Cô đã đưa ra lựa chọn chính xác, tin tưởng tôi."
Quan Yếm nhìn xuống bàn tay cô ta, ngẩng đầu nhìn những bóng người trốn trong bóng tối, lạnh lùng nói: "Cút ra xa chút đi."
"Tất cả cút hết đi! Tao muốn đi xuống dưới!"
Gió to cuốn lấy giọng nói của cô phiêu đãng tới một nơi rất xa, vang lên tiếng vọng yếu ớt.
Ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-dap-cuc-do/3317213/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.