Tình huống gì thế này! Anh ấy không tức giận cũng chẳng muốn giành con, trái lại là muốn mình chịu trách nhiệm sao? Chịu trách nhiệm kiểu gì chứ! Người thiệt là mình, mang nặng đẻ đau cũng là mình. Mình không đòi anh ấy chịu trách nhiệm với mình thì thôi anh ấy đòi mình chịu trách nhiệm với anh ấy gì chứ!
"Anh... anh có thấy anh rất ngược đời không, ai đời lại bắt phụ nữ chịu trách nhiệm bao giờ. Người chịu thiệt là anh chắc!"
Nhìn gương mặt dỗi hờn của Lâm Nhạc, Mộ Thần chỉ biết cong môi cười. Anh nhích lại gần cô, đưa tay chạm vào má cô, ánh mắt nhu tình nhìn vào mắt cô nói.
"Vậy anh chịu trách nhiệm với em. Nhạc Nhạc, em có đồng ý..."
"Ba ơi, ở dưới nhà... tiểu An vào không đúng lúc thì phải, ba mẹ tiếp tục đi."
Lâm An vừa mở cửa phòng bước vào đã thấy hai người tình tứ nhìn nhau, cô bé cảm thấy mình vào không đúng lúc liền quay đầu trở ra. Lâm Nhạc ngượng đến đỏ mặt gục đầu vào vai anh hỏi.
"Sao bọn trẻ ở đây thế?"
"Anh đón con đến từ đêm qua sau khi nghe câu em thừa nhận bọn trẻ là con anh."
"Anh cũng cơ hội quá đấy!"
"Không như thế thì vợ con anh bị người khác cướp mất thì sao?" (
Tiếng gõ cửa phòng một lần nữa vang lên, Lâm An thụt lùi bước vào phòng , bàn tay nhỏ che đi đôi mắt nói.
"Con không muốn làm phiền ba mẹ bồi đắp tình cảm đầu, nhưng dưới nhà có một bà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-chong-cho-me/3601088/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.