Mộ Thần ngước mắt nhìn Trình Dư một cách khó hiểu, mình thích Nhạc Nhạc sao? Cậu ấy nói linh tinh gì thế, mình chỉ là thay Lâm Thành quan tâm lo lắng cho Nhạc Nhạc thôi, mình sao có thể thích Nhạc Nhạc được chứ!
“Cậu đừng nói linh tinh, tôi chỉ là quan tâm con bé với cương vị một người chú thôi.”
“Không có một người chú nào để tâm đến cháu gái mình như cách chủ tịch để tâm đến Lâm tiểu thư đâu. Chủ tịch, người trong cuộc thường không nhìn rõ sự việc, nhưng người ngoài cuộc như tôi thì rất rõ. Tôi nhìn thấy được thứ tình cảm mà anh dành cho Lâm tiểu thư không đơn thuần là tình nghĩa chú cháu từ lâu. Tôi biết chủ tịch cũng nhận thấy điều đó, chỉ là anh không muốn thừa nhận thôi. Tôi chỉ muốn nói với anh nếu như anh cứ để cơ hội mãi trôi qua thì sẽ có ngày anh thật sự mất cô ấy.”
“Tôi bảo cậu chỉ cách dỗ Nhạc Nhạc hết giận, không phải bảo cậu triết lý tình yêu.”
“Chủ tịch anh đừng cố chấp nữa, thật ra bảy năm trước anh…”
“Được rồi, cậu ra ngoài đi!”
“Là chủ tịch không muốn nghe tôi nói đấy nhé!”
“Ra ngoài!”
Trình Dư khẽ thở dài rồi quay lưng rời khỏi phòng. Mộ Thần vẫn một gương mặt phức tạp nghĩ đến những gì Trình Dư vừa nói. Anh không tin mình thích cô. Nhạc Nhạc là con gái của người anh tốt nhất mà anh luôn coi trọng, sao anh có thể đem lòng yêu con gái của người anh tốt ấy được chứ! Đúng là đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-chong-cho-me/3601072/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.