Ánh mắt sắt lạnh của Mộ Thần và cả Lâm Nhạc nhìn chằm chằm về phía cô ta. Mục Tử Yên vội đẩy Lê Vân ra nói lời ngụy biện.
"Cô đang nói gì thế, tôi không hiểu cô đang nói gì cả. Ai chống lưng cho cô chứ!"
"Mục tiểu thư tôi xin cô cứu tôi với. Cô giúp tôi nói với chủ tịch một câu đi!"
Mục Tử Yên tức đến mức muốn giết chết người phụ nữ này cho hả dạ, cô ta điên rồi sao? Nói như thế khác nào nói cô đã đứng sau giật dây cho cô ta ra tay với Nhạc Lam chứ!
"Mục Tử Yên chuyện này là sao?" Mộ Thần lạnh giọng hỏi.
"Em...em không hiểu cô ta đang nói gì. Này trưởng phòng Lê, cô định dùng quan hệ với tôi để giúp cô xin xỏ sao? Mộ Thần công tư phân minh, anh ấy không bao giờ vị tình riêng đâu. Cô tốt nhất nên nhận sai đi."
Vừa nói, Mục Tử Yên dùng ánh mắt biết nói của mình nhìn thẳng vào mắt Lê Vân như hâm doạ. Nhưng Lê Vân giờ này trong lòng vô cùng hoang mang, không hề chú tâm đến điều mà Mục Tử Yên muốn ám chỉ.
"Mục tiểu thư sao cô có thể nói như vậy chứ! Chẳng phải cô bảo tôi làm mọi cách để Helen bẻ mặt mà rời khỏi Mộ thị thì cô sẽ giúp tôi lên vị trí cao hơn sao? Sao bây giờ cô lại phủi sạch quan hệ như vậy chứ!"
"Cô...tôi nói thế bao giờ? Cô đừng ngậm máu phun người như vậy chứ! Cô dám vu oan cho tôi sao?"
Mục Tử Yên vừa nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-chong-cho-me/3601063/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.