Lâm Nhạc trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Nhớ đến chuyện hôm nay ở công ty cô lại cảm thấy khó hiểu, rõ ràng bản thiết kế đồ chính tay cô vẻ, sao Vạn Tinh lại trình mẫu thiết kế giống hệt của cô và chỉ trước cô một đêm chứ! Rốt cuộc ai đã giở trò muốn hại cô?
"Mẹ, sao mẹ thất thần vậy? Hôm nay trông mẹ có vẻ rất mệt mỏi."
"Không có gì, con trai của mẹ hôm nay ở nhà có ngoan không?"
"Mẹ con lớn rồi, mấy câu này mẹ để dành hỏi tiểu An đi!"
"Con trai mẹ lớn rồi sao? Lớn bao nhiêu nào, vẫn chỉ là cậu bé sáu tuổi thôi."
"Mẹ, sau này lớn lên con nhất định sẽ bảo vệ mẹ. Con sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương đến mẹ."
Nghe câu nói này của Lâm Kỳ, trong lòng đang ngổn ngang bao nhiêu chuyện của Lâm Nhạc cũng thấy nhẹ nhàng hơn một chút. Cô kéo Lâm Kỳ vào lòng ôm lấy, xoa nhẹ đầu đứa con trai yêu của mình cô nói.
"Vậy mẹ chờ Tiểu Kỳ của mẹ lớn lên bảo vệ mẹ nhé, còn bây giờ để mẹ bảo vệ hai bảo bối của mẹ. À tiểu An đâu? Sao nãy giờ mẹ không nhìn thấy em con thế?"
"Tiểu An đang ở trong phòng ạ."
"Chắc hai đứa đói rồi đúng không? Để mẹ nấu gì đó cho các con ăn nhé!"
"Được ạ."
Lâm Nhạc xoắn tay áo lên bước vào bếp, Lâm Kỳ nhìn theo dáng mẹ mình thầm nghĩ. Hình như mẹ có gì đó dấu mình, nhưng nếu hỏi thì chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-chong-cho-me/3601062/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.