Sau một ngày làm việc mệt mỏi. Lâm Nhạc rời khỏi Mộ thị khi đã tối muộn. Mỗi ngày cô đều phải ở lại tăng ca để hoàn thành bản thiết kế, cô chỉ mong nhanh chóng hoàn thành để có thể rời khỏi nơi đau lòng này. Nhưng dường như Mộ Thần đang cố ý làm khó cô nên dù bao nhiêu lần cô trình bản thiết kế anh đều bác bỏ. Đang đứng đợi xe Lâm Nhạc nghe tiếng một người phụ nữ sau lưng mình lên tiếng.
"Cô là Helen?"
Giọng nói này có chút quen thuộc, Lâm Nhạc quay lưng lại nhìn, thì ra là Mục Tử Yên. Khi nhận ra người trước mặt mình là Lâm Nhạc, Mục Tử Yên vô cùng kinh ngạc đến tròn mắt.
Sao lại là cô ta! Chẳng phải cô ta đã bỏ đi biệt tăm bảy năm qua rồi sao? Tại sao bây giờ lại trở lại làm gì?
"Cô...Lâm Nhạc! Sao lại là cô? "
"Sao vậy, chị ngạc nhiên như vậy sao? Lâu rồi không gặp Mục Tử Yên."
"Cô..sao cô lại trong thân phận Helen? Cô mạo danh sao?"
"Trong mắt chị tôi là người thích mạo danh người khác như vậy sao? Cũng không thể trách chị, một người thích mạo danh người khác thì lúc nào cũng nghĩ ai cũng giống như mình."
"Cô nói thế là ý gì? Tôi mạo danh ai chứ?"
"Nếu nói trắng ra thì không hay ho gì đâu, chị nên giữ cương vị hiện tại của mình cho chặt và tốt nhất đừng phiền đến tôi. Tôi không còn là Lâm Nhạc dễ bắt nạt của bảy năm trước đâu."
Xe vừa đến, Lâm Nhạc bước lên xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-chong-cho-me/3601060/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.