Chương trước
Chương sau
 Ánh mắt kiên quyết một cách lạnh lùng của Mộ Thần làm Lâm Nhạc không thể nói gì thêm. Vẻ mặt bình thản cô nhìn anh cười như không cười nói.

  "Vậy cứ làm theo ý chủ tịch đi. Tôi xin phép về bộ phận của mình làm việc."

  Vừa dứt lời Lâm Nhạc lạnh lùng quay lưng đi trong sự tức giận của Mộ Thần. Cô thừa biết anh đưa cô về tổng công ty Mộ thị là muốn được bảo vệ và lo lắng cho cô, nhưng anh không hề biết anh làm như thế chỉ khiến cô càng nặng lòng không thể từ bỏ anh hơn. Bởi vì anh nào biết cô đã yêu anh sâu đậm đến mức nào, anh chỉ nghĩ cô làm mọi cách để bảo vệ và che chở cho người đàn ông xấu xa nào đó mà cô yêu mà thôi.

  Nhà thiết kế mới đến làm việc đã được đến thẳng văn phòng chủ tịch, một đặc quyền mà kể cả những nhân viên kỳ cựu lâu năm cũng không có được. Điều này đã gieo rắc vào đầu họ rằng, cô đang có mưu đồ một bước trèo lên cành cao làm phượng hoàng.

  Những lời bàn tán nhanh chóng lọt vào tai Mục Tử Yên. Nghe có một cô gái vừa mới đến đã có thể vào thẳng văn phòng chủ tịch khiến Mục Tử Yên vô cùng cay cú. Cứ nghĩ cô gái mà mọi người bàn tán kia đang muốn tranh dành Mộ Thần với mình, cô ta liền đến phòng thiết kế của Lâm Nhạc chỉ sau hai ngày cô đến làm việc.

  "Ở đây ai là Helen?"

 "Thưa Mục tiểu thư, cô Helen vừa ra ngoài. Hình như là mang bản thiết kế đến cho chủ tịch ạ."

  "Hưm, mới đến mà đã nóng lòng muốn cưa cẩm Mộ Thần như vậy, để tôi xem cô ta ghê gớm đến mức nào."

  Nói dứt lời, Mục Tử Yên quay lưng rời khỏi phòng thiết kế một cách đầy tức giận. Vừa đến nơi, cô ta chẳng những không gõ cửa còn đẩy thật mạnh cho cánh cửa mở toang trước sự ngạc nhiên của những người trong văn phòng. Ngoài Mộ Thần và Lâm Nhạc thì còn có Trình Dư, Từ Chính Thuần và cả các vị trí cấp cao của Mộ thị. Nhìn thái độ không coi ai ra gì của Mục Tử Yên Mộ Thần vô cùng tức giận quát.

  "Không ai dạy cô trước khi vào phòng phải gõ cửa sao?"

 "Thần, em xin lỗi. Em chỉ..."

  "Ra ngoài!"

Tiếng quát của Mộ Thần là Lâm Nhạc ngồi cách xa chỗ anh cũng phải giật mình. Hai người họ đang cãi nhau sao? Sao lại lớn tiếng với vợ mình trước mặt nhiều người như vậy chứ!

  Mục Tử Yên bị đuổi khỏi phòng trước biết bao con mắt của những người trong phòng. Cô ta hậm hực quay ra ngoài với thái độ như muốn phát điên lên. Anh ấy vậy mà lại lớn tiếng với mình trước biết bao nhiêu người như thế, rốt cuộc anh ấy có coi mình là vợ hứa hôn hay không chứ!

  Mục Tử Yên nhớ đến lúc nãy trong phòng còn có một cô gái ngồi quay lưng lại với cô ta. Cô gái đó chắc chắn là người mà mọi người trong công ty bàn tán. Khó khăn lắm mới tống khứ được một Lâm Nhạc, bây giờ lại một Helen. Đúng là đáng ghét mà. Để rồi xem tôi xử lý cô như thế nào.

  "Tôi thấy thiết kế của cô Helen rất tinh tế lại trang nhã vô cùng cao quý, đáp ứng nhu cầu thị trường hiện nay. Khách hàng mà chúng ta nhắm đến là giới thượng lưu, tôi thấy bản thiết kế rất tốt." Từ Chính Thuần nói

 Mộ Thần nhìn chằm chằm vào mẫu thiết kế, thật sự rất hoàn hảo không có một khuyết điểm. Nhưng anh vẫn một sắc mặt khó chịu nói.

 "Nhưng tôi thấy nó chưa đủ thuyết phục, cô Helen đây chỉ có thể thiết kế những bộ trang sức tầm thường thế thôi sao? Cô làm tôi có chút thất vọng đấy!"

  Câu nói của Mộ Thần làm Lâm Nhạc cảm thấy bị xúc phạm. Tuy là thiết kế lần này không đạt yêu cầu anh đưa ra, nhưng anh cũng không có quyền phán xét danh tiếng mà cô đã khó khăn gầy dựng trong suốt nhiều năm qua như vậy được.

 "Không biết thứ mà chủ tịch Mộ không hài lòng là mẫu thiết kế chưa được thuyết phục, hay là chủ tịch đang không hài lòng về tôi?"

 Ánh mắt nảy lửa của hai người họ đối diện nhau không ai chịu thua ai. Mộ Thần cảm thấy không vui khi nhận được ánh mắt đối đầu không chịu khuất phục của cô dành cho mình, từ khi nào cô đã trở thành một người ương bướng thích cãi lời anh như vậy chứ!

"Cả hai, cô Helen nên xem lại bản thiết kế cũng như thái độ làm việc của mình. Nếu như thiết kế lần này không đạt yêu cầu hợp đồng này sẽ bị hủy, và đương nhiên bên phía công ty của cô phải bồi thường hợp đồng vì không đáp ứng được nhu cầu như hợp đồng đã ký kết. Tan họp."

 Mọi người lần lượt rời khỏi phòng, Từ Chính Thuần đợi mọi người về hết mới nhìn về phía Mộ Thần lên tiếng hỏi.

  "Cậu sao vậy, tôi thấy bản thiết kế của cô ấy rất phù hợp, sao cậu vẫn bác bỏ? Cậu có thành kiến với cô ấy sao?"

  "Không có."

  "Không có? Rõ ràng là thành kiến của cậu dành cho cô ấy cao ngút trời đấy! Cậu có thù với cô ấy từ trước sao? Này người bạn thân, người ta là con gái lại một thân một mình đến đây theo yêu cầu của chúng ta. Cậu dù không muốn hay khó ở chỗ nào cũng đừng mang con người ta ra trút giận như thế, tôi..."

  "Cậu nói hết chưa?"

 "Hết... hết rồi."

 "Hết rồi thì về đi, tôi muốn yên tĩnh làm việc."

 "Được, tôi không nói nữa. Tôi về là được chứ gì. Học ai cái nết khó chịu thế không biết."

  Từ Chính Thuần vừa càm ràm vừa rời khỏi phòng, Mộ Thần ngã người lên ghế với sắc mặt mệt mỏi. Nhớ lại vẻ mặt lúc nãy của Lâm Nhạc khiến lòng anh có chút áy náy. Nhưng nếu anh không làm khó dễ cô thì khi bản thiết kế được thông qua cô sẽ lại bỏ anh lại mà đi. Cứ nghĩ đến chuyện cô bỏ anh là lòng anh không sao chịu được. Ánh mắt đầy chiếm hữu anh nhìn vào bức ảnh của Lâm Nhạc trên bàn làm việc của mình anh thầm nói.

 "Nhạc Nhạc, chú sẽ không để cháu rời xa chú thêm lần nào nữa đâu."



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.