Minh Thiên đau lòng ôm Chiêu Minh ngăn không cho cậu nhảy theo thì một giọng nói vang lên làm thức tỉnh anh 
"Còn không mau kéo tụi tao lên" 
Minh Thiên hoảng hốt nhìn xuống, Lý Doãn một tay níu vào cái bậc cửa sổ, tay còn lại ôm chặt An Thành đã ngất xỉu từ bao giờ, cộng thêm máu ở gần ngực không ngừng chảy xuống, thấm đẫm cả một vùng áo 
Minh Thiên hoảng hốt lập tức kêu người kéo hai người bọn họ lên 
Lý Doãn bây giờ không nghĩ được gì ngoài người đang nhắm mắt trong tay mình, mặt cậu nhợt nhạt đến đáng sợ, máu không ngừng chảy ra khiến hắn càng sợ hãi hơn, cứ thế này sẽ không ổn 
Vừa được đưa lên hắn lập tức bế cậu chạy thẳng tới bệnh viện 
Cậu nhanh chóng được chuyển đến phòng cấp cứu, hắn ở ngoài lòng như lửa đốt nhiều lần muốn xông vào xem tình hình của cậu nhưng bị bác sĩ cản lại 
Minh Thiên gương mặt lo lắng cố gắng dỗ Chiêu Minh đang khóc lóc ở ghế chờ 
"Huhu...Tiểu Thành sẽ không sao đúng không anh? Huhu.." 
"Ừ ừ...cậu ấy nhất định sẽ không sao đâu" 
Ngọc Mai cùng chồng mình nghe tin cũng lập tức chạy đến, vẻ mặt lo lắng hỏi hắn 
"Tiểu Thành sao rồi?" 
Lý Doãn không nói chỉ lắc đầu, Ngọc Mai sốt ruột được chồng đỡ xuống ghế ngồi 
"Con tôi đâu? Nó đâu rồi? Tiểu Minh nói cho bác, Tiểu Thành sao rồi con?" 
Hàn Minh Tuyết, mẹ An Thành, nước mắt giàn giụa chạy đến chỗ Chiêu Minh hỏi cậu, theo sau là Triệu Sâm, ba An Thành đỡ vợ mình 
"Hic...hic...cậu ấy..." 
"Làm ơn nói cho bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-chong-cho-baba/1735272/chuong-77.html