Lý Doãn luống cuống ôm cậu vào lòng dỗ dành, rõ ràng là hắn đang giận mà, sao giờ lại cảm thấy có lỗi thế không biết 
"Đâu có anh thương em mà" 
"Thương mà đối xử lạnh nhạt với tôi như vậy à...huhu" 
Càng ngày An Thành càng khóc lớn, Lý Doãn lần này thật sự bị cậu dọa sợ luôn rồi, hoảng hốt lau nước mắt trên mặt cậu 
Bên trong An Thành hiện đang rất đắc ý, thấy sao hả, cho chừa cái tội làm lơ tôi, mau đến dỗ tôi đi, An Thành mày thật là giỏi, nhận cúp diễn viên được luôn chứ đùa 
"Được rồi, anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh không nên thờ ơ với em, là anh sai, đừng khóc nữa được không" 
"Hức.." 
An Thành tránh bàn tay của hắn, mặt giận dỗi quay sang chỗ khác, Lý Doãn thở dài, hắn thua rồi 
"Anh sai rồi, đừng giận nữa được không" 
"Hồi nãy anh tức giận với tôi" 
"Không có" 
"Hmmm...hứ" 
An Thành quay phắt mặt đi không thèm nhìn hắn, Lý Doãn cạn lời, rõ ràng khi nãy hắn còn đang giận sao bây giờ cậu giận ngược lại hắn rồi 
"Được rồi anh chịu thua, ừ, hồi nãy anh có tức giận..." 
"Thấy chưa...hức.." 
Nước mắt cậu lại rơi xuống một lần nữa, An Thành thật sự nể phục mình muốn khóc khi nào thì khóc, cậu đúng là thiên tài mà 
"Sao lại khóc rồi, ngoan nín nào, anh tức giận là vì em không biết lo cho mình, hồi sáng còn đau lại còn dám chạy lung tung để thành ra bị thương thế này, lại còn đi chung với tên kia nữa, em không biết tên đó nguy hiểm thế nào không" 
"......" 
An 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-chong-cho-baba/1735239/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.