Phúc Kiến nhìn cánh tay đang kéo mình chạy rồi nhìn lên người cậu, chạy như vậy mà mặc áo cổ cao không thấy nóng à 
Lý Doãn sau khi nói chuyện với cổ đông liền quay trở về phòng tìm cậu, nào ngờ mở cửa thấy căn phòng trống trơn, hắn tức tốc hỏi nhân viên nhưng không ai biết, bỗng một nhân viên nữ kêu lên 
"A đúng rồi, hồi nãy tôi thấy cậu ấy đuổi thì một người nào đó ra khỏi công ty thì phải" 
"Hướng nào?" 
"Dạ...bên phải" 
Không nói gì, Lý Doãn chạy vụt ra khỏi công ty tìm cậu 
An Thành kéo Phúc Kiến vào con hẻm nhỏ, số cậu đúng là số con rệp mà, sai mỗi lần chạy trốn đều dính phải ngõ cụt thế, thấy bọn người kia An Thành cúi đầu thở dài, hôm nay là cái ngày gì mà xui thế không biết 
"Hừ đáng lẽ cậu không nên kéo tôi đi, tên ẻo lả như cậu đúng thật phiền mà" 
An Thành lườm Phúc Kiến, này này ăn nói cho đàng hoàng, ông đây đẻ trước cậu hai năm đấy, hiểu đời hơn cậu cả hai năm lận, với lại đứa nào là tên ẻo lả hả, ngon bước dô đánh lộn nè, xem ai thắng 
"Này, tôi vừa cứu cậu đấy, nói chuyện cho đàng hoàng vào" 
"Hừ" 
Phúc Kiến không thèm nhìn mặt cậy mà quay người lại nhìn bọn người đang chạy tới 
Khóe miệng giật giật, An Thành cậu nóng máu à nha, muốn quýnh lộn à 
"Haha sao không chạy nữa đi?" 
"Vốn dĩ muốn chạy đi kiếm gì đó ăn, nhưng nhớ ra còn một đám chó phải xử lí nên mới quay lại ấy chứ" 
"Mày....sắp chết đến nơi còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-chong-cho-baba/1735238/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.